Lọc Truyện
Trước tình huống vô cùng ngượng ngùng kiểu này, Kỷ Thần Hi không biết có nên gõ cửa không nữa. Dự định của cô sau nhiều lần suy nghĩ chính là chọn khoa hoá sinh, cô muốn thử nghiệm công nghệ cao vào trong nghiên cứu các chất hoá học.

Khi còn học ở MIT, cô đã có bằng kép về chuyên ngành vật lý và máy tính, còn là giáo sư danh dự của trường, không có lý nào cô lại chọn hai chuyên ngành đó một lần nữa.

Kỷ Thần Hi hít sâu một hơi, kiểu gì cũng phải đối mặt, sớm hay muộn gì cũng thế mà thôi, cô bình tĩnh gõ nhẹ lên cửa hai tiếng.

Vài giây sau cách cửa được mở ra, một người đàn ông trung niên xuất hiện trước mắt Kỷ Thần Hi. Ông có mái tóc đen bóng, tạo nên một đường nét sắc sảo trên khuôn mặt trắng như ngọc. Ánh mắt của ông rất sắc bén và trí tuệ, tỏa ra sự tự tin và sự hiểu biết sâu sắc.

Kỷ Thần Hi âm thầm đưa mắt quan sát, không riêng gì vị giáo sư trước mặt cô, mà hầu như người nào trong phòng đều ăn mặc một vô cùng trang nhã với áo sơ mi trắng quần tay đen, giáo sư nữ thì là chân váy đen dài, tạo nên một sự hài hòa giữa sự lịch lãm và chuyên nghiệp. Có lẽ đây là yêu cầu dành cho giảng viên của trường vào những dịp như hôm nay.

Vị giáo sư ra mở cửa hoàn toàn không nhận ra Kỷ Thần Hi là ai, cất giọng hỏi:“Bạn học này, em cần giúp gì sao?”

Kỷ Thần Hi tháo khẩu trang và kính ra, nhoẻn miệng hỏi lại:“Em có thể vào trong không ạ?”

Trịnh Hằng chớp chớp mắt, đứng hình vài giây, sau đó kích động đến mức có thể nhào tới ôm lấy Kỷ Thần Hi bất cứ lúc nào. Thế nhưng ông vẫn cố giữ cho bản thân bình tĩnh, không thể doạ thiên tài bảo bối hoảng sợ được, vừa cười vừa nhiệt tình nói với Kỷ Thần Hi:“Được chứ, em mau vào đi! Trường học là ngôi nhà thứ hai không phải sao? Khách sáo làm gì chứ.”

Kỷ Thần Hi gật đầu với ông một cái rồi đi vào trong. Ban đầu không ai chú ý đến thái độ quái gở của Trịnh Hằng, nhưng đến khi cô gái nhỏ đi vào trong, mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía cô. Phải nói tính nhận dạng của Kỷ Thần Hi vô cùng cao, dù sao thì một thiên tài có thể thi được điểm tuyệt đối lại còn là một mỹ nữ triệu người công nhận, có thể không dễ nhận ra hay sao.

Vào lúc ấy, cả căn phòng rộng gần trăm mét vuông đột nhiên rơi vào bầu không khí yên tĩnh đến lạ thường.

Ngụy Thư Hãn là người đầu tiên lên tiếng và phá vỡ sự tĩnh lặng đó, ông nhào đến chỗ Kỷ Thần Hi như cách một fan trung thành trông thấy thần tượng, hai tay nắm lấy tay cô, hai mắt phát sáng kích động nói:“Tiểu Thần Hi! Em đến đây tìm thầy đúng không? Có phải em đã quyết định chọn khoa vật lý rồi đúng chứ?”

Sắc mặt các giáo sư khác đều đen đi, không ngờ được mặt của đối phương lại dày đến thế, trắng trợn cướp người trước mặt họ.

Giáo sư Mẫn Kỳ của khoa văn tức giận đứng dậy, đi đến chỗ của Nguỵ Thư Hãn rồi kéo ông ta ra xa sinh viên thân yêu của bà, cau có mắng:“Ông giữ chút mặt mũi cho mình đi! Ông không xem lại đầu ông còn được nhiêu sợi tóc hả? Lại muốn hại đời cô gái xinh đẹp nhà người ta?”

Các giáo sư khác nhanh chóng đồng tình với lời của giáo sư Mẫn, vì hiện tại ngoại trừ bản thân họ ra thì không thể để cho bất kỳ người nào, gây thiện cảm tốt với trạng nguyên điểm tuyệt đối được. Nếu có cơ hội bôi đen đối thủ, sao lại không làm?

Bị các giáo sư khác hợp sức lại chèn ép, giáo sư Nguỵ ôm ngực tỏ ra yếu đuối than thở:“Lòng người thật sự chính là thứ lạnh lẽo nhất. Một đám hắc lang hùa vào ăn hiếp một con thỏ trắng vô hại như tui, tui khổ quá mà.”

Mọi người:"…"

Thứ yêu quái này có thể vô liêm sỉ hơn được nữa không?

Kỷ Thần Hi giờ phút này chẳng biết phải nói gì, bỗng có người vỗ nhẹ lên vai cô nói thầm:“Bọn họ là vậy đó nhưng lại luôn rất tôn trọng lẫn nhau, chỉ hơn thua khi tranh sinh viên về khoa mình mà thôi. Em không cần cảm thấy khó xử khi chỉ phải chọn một người, hãy cứ chọn ngành học sau này có thể giúp em phát triển nhất là được.”

Người vừa nói đó chính là Trịnh Hằng, hơn ai hết ông là người muốn cướp Kỷ Thần Hi về tay nhất, nhưng ông không muốn một cô bé ngoan ngoãn như thế này cảm thấy khó xử. Dù sao người không bị trường khác bắt cóc đã là điều may mắn lắm rồi.

Ngay lúc này bên ngoài cửa truyền đến một giọng nói chán chường:“Suốt ngày chỉ biết cãi nhau, sao mấy người còn không tìm cách liên hệ với trạng nguyên bảo bối đi! Tôi đứng đợi ở bộ phận tuyển sinh từ sáng đến giờ, hoàn toàn không nhìn thấy em ấy đến báo danh…” Lời nói phía sau hoàn toàn không thốt ra được nữa, khi người đó vừa bước vào phòng và trông thấy bóng người mảnh khảnh quen thuộc, mà ông đã theo dõi suốt mấy tuần qua.

…----------------…
Nhấn Mở Bình Luận