Lọc Truyện
Vài ngày sau...

Thẩm Lãng đã sắp xếp xong mọi công việc liên quan đến Tập đoàn Phi Vũ và gia tộc Ngoan Nhân.

Về phía gia tộc Ngoan Nhân, Thẩm Lãng dẫn Mộc Hồng Diệp đến gặp ông bà, mặc dù không biết Thẩm Lãng đã lên kế hoạch gì nhưng Thẩm Văn Thạch dường như nhận thấy Thẩm Lãng đối xử với mình khác với bình thường.

Bởi vì dòng tộc không chỉ nâng cao hiệu quả dưới sự sắp xếp của Thẩm Lãng, hơn nữa dường như Thẩm Lãng có vẻ cũng không quá bận rộn.

“Ông nội, có nhiều lúc chúng ta phải tin tưởng vào cấp dưới, nguyên tắc cấp trên ra lệnh cho cấp dưới là do ông dạy cháu!” Thẩm Lãng cười.



Thẩm Văn Thạch sửng sốt trước những gì Thẩm Lãng nói, sau đó bật cười.

"Đúng vậy, thực ra cháu đã làm tốt hơn ông..." Thẩm Văn Thạch nói.

“Đó là chuyện đương nhiên, chúng ta đều đã già rồi!” Mộ Dung Thu ở bên cạnh cũng nói theo.

"Ông bà mau thử đi, đây là món cá chép xào chua ngọt mà hai người yêu thích nhất do cháu làm. Đã nhiều năm rồi cháu không làm, không biết vị có lạ không!"

Mộc Hồng Diệp đặt một chiếc đĩa có hình dáng, màu sắc, mùi thơm và hương vị tinh tế lên bàn ăn.

Lúc này, cô ấy hoàn toàn có dáng vẻ của một người phụ nữ, sẽ không có ai có thể liên tưởng dáng vẻ này của cô ấy với người phụ trách tòa Sky Green...

"Tay nghề của Hồng Diệp, cho dù không quen thì món ăn làm ra cũng phù hợp với khẩu vị vủa chúng ta nhất!"

Lớn lên trong gia tộc Ngoan Nhân, Thẩm Văn Thạch và Mộ Dung Thu đã coi Mộc Hồng Diệp như cháu gái, giờ cô ấy lại kết hôn với Thẩm Lăng.



Hôm đó, Thẩm Lãng hiếm khi nâng ly rượu, vừa uống rượu vừa nói chuyện cùng Thẩm Văn Thạch, kể ra những chuyện đã trải qua trong những năm này của mình.

Thẩm Văn Thạch cũng kể cho Thẩm Lãng nghe nhiều bí mật chưa từng được biết đến về gia tộc Ngoan Nhân...

Già trẻ lớn bé uống rượu, bữa tiệc gia đình đến rạng sáng mới kết thúc.

Khi trở về phòng, Thẩm Lãng đã say rồi.

Đây là lần đầu tiên Mộc Hồng Diệp nhìn thấy Thẩm Lãng say...

Vài tháng sau.

Đảo Nam La, Úc.

Nơi này vốn nằm trên một hòn đảo nhiệt đới ở Nam bán cầu, có khí hậu dễ chịu quanh năm như mùa xuân.

Diện tích đảo rộng, xây dựng rất hoàn thiện.

Đặc biệt sau khi Thẩm Lãng mua lại, anh đã cẩn thận thiết kế và cải tạo hòn đảo.

Toàn bộ hòn đảo hiện đã có sân bay nhỏ và đường giao thông quanh đảo.

Biệt thự của Thẩm Lãng ở trung tâm đảo, toàn bộ khu biệt thự chiếm gần một nửa hòn đảo.

Trong khu biệt thự có cảnh núi non sông nước tuyệt đẹp, toàn bộ khu biệt thự được mô phỏng hoàn toàn theo phong cách cổ truyền thống.

Những ngôi nhà được xây bằng gỗ lim và gỗ gụ khiến cho toàn bộ biệt thự trông rất hoành tráng và trang nhã.

Lúc này, một chiếc máy bay tư nhân từ từ đáp xuống đảo.

Thẩm Lãng và Mộc Hồng Diệp nắm tay nhau xuống máy bay.

Nhìn thấy mọi thứ xung quanh, Mộc Hồng Diệp choáng váng!

“Đây… đây là đâu?” Mộc Hồng Diệp ngạc nhiên hỏi.

“Đây là ngôi nhà tương lai của chúng ta!” Thẩm Lãng nói.

"Nhà?"

Mộc Hồng Diệp vừa quen vừa lạ với từ này, nhưng cô ấy biết rằng chỉ nơi có Thẩm Lãng mới là nhà của mình.

"Anh nghĩ như thế nào mà lại mua một hòn đảo như vậy? Lẽ nào anh định từ bỏ hết mọi thứ ở nơi đó?"

Mặc dù Mộc Hồng Diệp hỏi như vậy, nhưng trên mặt cô ấy vẫn tràn ngập niềm hạnh phúc không gì sánh được.

Thẩm Lãng cười nhẹ, chậm rãi nói: "Tạm thời quên hết mọi chuyện ở đó đi, nếu có thể, anh muốn vĩnh viễn sống ở đây..."

Hai người nắm tay nhau đi đến khu biệt thự.

Sau khi nhìn thấy ngôi nhà, Mộc Hồng Diệp không thể cầm được nước mắt.

Bởi vì thiết kế của ngôi biệt thự này hoàn toàn chính là ngôi nhà trong tranh lúc cô ấy còn nhỏ.

Lúc đó, Mộc Hồng Diệp còn nói với Thẩm Lãng rằng sau này cô ấy phải xây một ngôi nhà như vậy.

Lúc đó Thẩm Lãng không nói gì, nhưng trong lòng lại ghi nhớ.

Trong những năm qua, mặc dù có vô số tài sản, từ lâu đã có thể xây một ngôi nhà như vậy, nhưng anh vẫn xây nó ở nơi mà bản thân định ở cùng Mộc Hồng Diệp.

“Em thích không?” Thẩm Lãng lau nước mắt trên khóe mắt Mộc Hồng Diệp.

Mộc Hồng Diệp đã khóc đến nỗi chỉ có thể liên tục gật đầu.

"Đi thôi, vào trong xem nhà của chúng ta!"



Bước vào biệt thự, bên trong chỉ trang trí theo kiểu sang trọng, thiếu chút trang trí mềm mại.

Đây cũng là thứ mà Thẩm Lãng giao cho Mộc Hồng Diệp quản lý, bởi vì anh biết căn nhà do bà chủ sắp xếp mới là ấm áp nhất.

"Sau này ở đây sẽ đặt một chiếc ghế sofa!"

"Em muốn đặt hai chậu hoa loa kèn ở đây!"

"Em muốn đặt một cái TV lớn ở đây!"

Mộc Hồng Diệp cứ quanh quẩn trong biệt thự.

Nhìn cái này, cái kia, cô ấy đã có một kế hoạch chi tiết cho ngôi biệt thự...

Tối hôm đó, Mộc Hồng Diệp và Thẩm Lãng đến bể bơi trong khu biệt thự.

Trên hòn đảo ngoại trừ tài xế và phi hành đoàn của máy bay, sẽ không có bất kỳ người nào có thể làm phiền hai người họ.

Lúc này, ánh trăng sáng như dòng sông.

Mộc Hồng Diệp rúc trong vòng tay của Thẩm Lãng.

"Thẩm Lãng, em yêu anh, thật sự rất yêu anh. Hai mươi năm qua, không ngờ chúng ta lại sống một cuộc đời như vậy!" Mộc Hồng Diệp ngượng ngùng nói.

Thẩm Lãng ôm chặt Mộc Hồng Diệp hơn, cười xấu xa.

"Hình như còn thiếu thứ gì đó!"

“Còn thiếu cái gì cơ?” Mộc Hồng Diệp ngạc nhiên hỏi.

“Thiếu thứ mà giữ vợ chồng nên có!” Thẩm Lãng nói rồi ôm Mộc Hồng Diệp đứng dậy.

Bước vào phòng.

Một câu chuyện đáng lẽ phải xảy ra cách đây vài năm cuối cùng đã được hoàn thành vào ngày hôm nay.

Khi mọi thứ dần tan biến, Thẩm Lãng đột nhiên nghe thấy bên tai tiếng nức nở của Mộc Hồng Diệp, khiến anh lập tức hoảng sợ.

Anh nhanh chóng ngồi dậy, hỏi Mộc Hồng Diệp: "Có chuyện gì vậy?"

Mộc Hồng Diệp lắc đầu, dù nước mắt đã rơi đầy mặt.

"Em rất hạnh phúc, cuối cùng chúng ta cũng trở thành vợ chồng thực sự!"

Mộc Hồng Diệp lau nước mắt, nói với một nụ cười trên môi.

Thẩm Lãng hít một hơi thật sâu, cười nhạt rồi ôm Mộc Hồng Diệp vào lòng...

Cuộc sống yên bình đã mang đến cho Thẩm Lãng và Mộc Hồng Diệp một khoảng thời gian vô cùng thoải mái.

Trong khoảng thời gian này, trong tim cả hai chỉ có nhau.

Mộc Hồng Diệp biết rằng lúc này mình nên mang điều bất ngờ đã chuẩn bị cho Thẩm Lãng.

Ngày hôm sau.

Sáng sớm Mộc Hồng Diệp đã dọn dẹp sạch sẽ, rời khỏi khu biệt thự, đến sân bay.

Lần này không phải cô ấy rời đi mà là đến đón mọi người.

Khi máy bay từ từ dừng lại, kèm theo giọng nói ríu rít, bốn người phụ nữ có thân hình đẹp và khuôn mặt khả ái bước xuống.

Bốn người này không phải là tiếp viên hàng không, nhưng mỗi người đều đẹp gấp mười lần tiếp viên hàng không.

Bốn người xuống máy bay, nhìn thấy Mộc Hồng Diệp, lập tức chào hỏi.

Năm người cứ như chị em, nói cười rôm rả suốt dọc đường đến khu biệt thự.

Lúc này, Thẩm Lãng mới thức dậy.

Khi nghe thấy giọng nói của một nhóm phụ nữ bên ngoài biệt thự, anh liền ngạc nhiên.

Bởi vì những âm thanh này dường như rất quen thuộc với anh!

Khi Thẩm Lãng mặc quần áo bước ra phòng khách, cảnh tượng trước mắt khiến anh ngẩn người!

Lâm Nhuyễn Nhuyễn, Tống Từ, Lý Thư Yểu, Yến Khả Nhi lúc này đang ăn sáng và trò chuyện ở đó, nhìn thấy bộ dạng của anh, đều khinh thường liếc qua...

Lúc này, Mộc Hồng Diệp từ từ đến bên cạnh Thẩm Lãng.

"Em biết từ trước đến giờ anh chưa từng từ bỏ họ, vì vậy em đã mời họ đến đảo mà chưa được cho phép. Em đã hỏi qua rồi, nơi này không thuộc thẩm quyền của bất kỳ quốc gia nào, vì vậy…”

Mộc Hồng Diệp hơi ngại nói tiếp.

Nhưng Thẩm Lãng dường như đã hiểu tất cả...

Nhiều năm sau, trên đảo Nam La vẫn có tiếng cười nói, nhưng thỉnh thoảng sẽ có tiếng khóc chào đời của vài đứa trẻ...
Nhấn Mở Bình Luận