Lọc Truyện

Sau Li Hôn, Phế Vật Phong Thần - Sở Phong (FULL)

Phận cấp dưới, đội trưởng Trương thừa biết nếu để Sở Phong xông vào văn phòng bà chủ, gã thế nào cũng bị đuổi việc.

Gã lập tức sầm mặt: "Anh này, sếp Tần không phải ai muốn gặp là gặp. Yêu cầu này tôi không làm được đâu, mình xuống thôi!"

Đến nước này, đội trưởng Trương cũng chẳng dám nghĩ tới năm mươi nghìn còn lại nữa, chỉ muốn tống khứ Sở Phong cho nhanh, kẻo để thư ký trông thấy.

Vừa nói, gã đã thò tay chộp cánh tay Sở Phong, định lôi đi cho bằng được.

Sở Phong lùi một bước né khỏi, sầm mặt quát lớn: "Ý gì đây? Định lật lọng hả?"

Tiếng quát vang dội làm mặt đội trưởng Trương tái đi. Gã vội liếc về phía đầu hành lang bên kia rồi lườm Sở Phong, ghìm giọng đe nẹt: "Thằng nhóc, tôi khuyên anh tốt nhất nên biết điều. Ngoan ngoãn theo tôi xuống đi, năm mươi nghìn còn lại tôi cũng không lấy!"

"Anh mà dám quậy, tôi cho anh không kịp trở tay đấy!"

Sở Phong cười khinh khỉnh, quay người đi thẳng về phía đầu hành lang bên kia.

Muốn chết!

Thấy Sở Phong không nghe, lửa giận trong người gã bùng lên dữ dội.

Gã sải nhanh tới, bàn tay phì nộn chộp thẳng vào sau gáy Sở Phong, định tóm như gà con lôi xuống.

Thế nhưng tay gã vừa chạm tới, Sở Phong bỗng xoay người, bàn tay phải điểm vào cánh tay gã nhanh như chớp.

"A ... "

Cơn đau nhói bất ngờ khiến đội trưởng Trương bật kêu lên theo phản xạ, nhưng rồi lập tức mím chặt miệng, không dám để tiếng động lan đi, sợ người khác để ý.

Đồng thời, gã nhận ra: thẳng trẻ này không đơn giản.

"Anh ơi!"

Không khong chế nổi Sở Phong, lại không muốn làm am lên, đội trưởng Trương bỗng quỳ sụp trước mặt Sở Phong, van vỉ: "Anh ơi, anh thương tình đi. Tôi chỉ là người làm thuê, đừng làm khó tôi được không?

"Nếu để sếp Tần biết tôi tự ý dẫn người lên đây, chén cơm của tôi mất sạch!"

"Anh ơi, mình xuống đi. Tiền tôi không lấy một đồng, hoàn trả hết cho anh, được chứ?"

Sở Phong mặc kệ ánh mắt cầu khẩn của đội trưởng Trương, quay người tiếp tục đi tới.

Toi rồi.

Đội trưởng Trương tuyệt vọng vô cùng.

Gã vốn tưởng Sở Phong là một con cừu béo, xẻ thịt xong là mình ngồi rung đùi một thời gian.

Nào ngờ người ta mới là thợ san thực thụ, còn mình chỉ là công cụ để đối phương đạt mục đích.

Ở chỗ re hanh lang, Truong Van đang ban ron ngang len thay là Sở Phong, khựng một nhịp rồi vội đứng dậy chào: "Anh Sở, sếp Tần dặn: anh tới thì vào thẳng gặp cô ấy."

"Cô gọi cô ấy ra đi, có chuyện cần cô ấy ra giải quyết."

Trương Văn ngơ ngác, nhưng thấy Sở Phong không có vẻ đùa, liền vội vào văn phòng báo Tần Yên Nhiên.

"Có chuyện gì vậy?"

Tần Yên Nhiên vội vã bước ra, vừa đi vừa hỏi.

"Sao em không nói sớm là vào đây phải có thẻ ra vào, làm anh suýt không lên nổi!" Sở Phong trách nhẹ.

Nghe vậy, cô bất giác vỗ trán, mặt đầy áy náy: "Lúc nãy vội quá nên quên mất. Bảo vệ không làm khó anh chứ?"

"Làm khó thì không."

Sở Phong lắc đầu, cười nhẹ: "Nhưng qua vụ này, anh phát hiện một nguy cơ tiềm ẩn trong công ty em."

"Nguy cơ gì?"

Cả hai người đẹp lập tức nhìn chằm chẳm vào Sở Phong.

Lên google tìm kiếm từ khóa metruyenH0t để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận