Vả lại ông biết, Sở Phong đã dám làm vậy thì chắc chắn đã tính đến kết cục sau cùng.
Thấy Tần Sơn Hải và Tần Hổ đều bị thương, Sở Phong không chần chừ, lập tức bảo hai người ngồi xuống để anh chữa trị.
Cả hai đều nôn ra máu, nhưng thương thế không nặng, chủ yếu cần điều dưỡng.
Khám xong, Sở Phong lại viết hai đơn thuốc, giao cho Tần Yên Nhiên.
"Sở Phong, xác này xử lý thế nào? Có cần đưa về Thần Đạo Môn không?"
Tần Hổ hỏi xong, nhìn thi thể đã lạnh ngắt dưới đất, trên mặt vẫn còn vẻ bàng hoàng.
Sự đời khó lường.
Núi cao còn có núi cao hơn.
Lúc mới giao thủ với gã trung niên, hắn chỉ thấy đối phương như ngọn núi không thể chống đỡ, chỉ cần khẽ động tay là đủ đè chết mình.
Thế nhưng ngọn núi ấy trước mặt Sở Phong lại như con kiến, bị anh nhấc chân là dẫm chết ngay.
Dẫu sao đối phương cũng là cung phụng Thần Đạo Môn, hắn không dám tùy tiện xử lý thi thể.
Sở Phong liếc qua xác gã trung niên, nói: "Tìm chỗ hoang vắng chôn luôn đi, không cần đưa về Thần Đạo Môn."
"Khả năng cao han lén qua mặt Thần Đạo Môn để ra ngoài kiếm thêm, Thần Đạo Môn vốn chẳng biết hắn ra tay vì chuyện gì."
Mấy năm điều tra vụ diệt môn nhà họ Sở, Sở Phong cũng từng nghi ngờ thế lực ra tay năm xưa có thể là Thần Đạo Môn.
Sở dĩ nghĩ vậy, vì sau khi nhà họ Sở bị diệt, phía chính phủ có tham gia xóa dấu vết.
Nhưng do chuyện đã quá lâu, người phụ trách xóa dấu vết khi đó cũng đã qua đời, nên điều tra không thể đi sâu.
Riêng Thần Đạo Mon thì Sở Phong hiểu rất rõ.
Là thế lực số một Thần Châu, lời ăn tiếng nói và hành vi của các thành viên đều bị công chúng giám sát.
Để giữ hình ảnh công bằng, chính trực, ban lãnh đạo đưa ra quy định: không cho phép thành viên kết thân với các gia tộc địa phương, trở thành chỗ dựa cho một số gia tộc võ đạo.
Luật lệ thì cứng nhắc, con người thì linh động.
Võ giả cũng phải ăn, cũng phải hưởng thụ, cũng phải nuôi gia đình.
Một số thành viên Thần Đạo Môn lén hợp tác với vài gia tộc quyền thế, giúp họ trừ khử kẻ thù để đổi lấy thù lao.
Kẻ tới nhà họ Tần lần này rõ ràng bị tiền tài của nhà họ Hứa mê hoặc.
Chôn cất cho kín kẽ cái xác, cùng lắm Thần Đạo Môn cũng chỉ nghĩ là gã trung niên mất tích
Còn nếu đưa thắng về Thần Đạo Môn, khác nào tự khai ra, dẫu bản thân anh không ngán Thần Đạo Môn, nhưng để họ nhắm vào nhà họ Tần bằng những cách khác, chỉ cần họ nói một câu là xong.
Phiền phức không cần thiết đã tránh được thì cứ tránh.
Tần Hổ thông minh, được nhắc sơ là hiểu ngay lợi hại, lập tức tự mình ra tay, tìm bao tải nhét xác gã trung niên vào, lặng lẽ khiêng ra khỏi nhà họ Tần rồi đưa lên núi.
Nhà họ Hứa.
Hứa Thế Hữu vẫn ngồi trong phòng khách chờ đợi.
"Ba, vẫn chưa có tin à?" Hứa Thành hơi mất kiên nhẫn hỏi.
Từ lúc thuê người đi đến nhà họ Tần, hai cha con vẫn ngồi đây, liên tục nhận tin sơ bộ do người canh ngoài nhà họ Tần gửi về.
Biết Sở Phong đã trở về nhà họ Tần, hai cha con hiểu là sắp có kết quả cuối cùng.
Vậy mà đợi gần hai tiếng, người canh ngoài chẳng báo thêm gì; hỏi thì bảo không nghe tiếng đánh nhau, cũng không thấy gã trung niên bước ra.
"Chưa!"
Hứa Thế Hữu nhìn đồng hồ, đã nửa tiếng từ lần liên lạc cuối.
Ông trầm ngâm nói: "Chắc sắp xong rồi!"
"Ông Bá Nha ấy là một võ giả cực kỳ lợi hại, dẹp thẳng nhóc đó không khó."
Nghĩ tới bản lĩnh đối phương, Hứa Thành cũng thấy chẳng có gì đáng lo, cầm điện thoại tiếp tục giết thời gian.
Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen_hot. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!