Lọc Truyện

Sau Khi Tàn Nhẫn Từ Chối Anh Ấy, Tôi Hối Hận Rồi

Edit: Ry

Lý Thiên Mậu gật đầu, ném cho bạn gái ánh mắt khen ngợi: "Ừ, thế nên là thôi, đừng gây họa cho bạn em, dù sao thì tự Trần Niệm cũng biết..."

Bạn gái của Lý Thiên Mậu có tên là Thẩm Đóa, tên ở nhà là Đóa Đóa, cùng một kiểu tên với Thiến Thiến.

"Vậy Trần Niệm... Đến giờ mới tìm người yêu là do thích con trai à?" Thẩm Đóa hỏi.

"Anh nghĩ là vậy... Thật ra thì không phải là nó không tìm được người yêu, cũng đẹp trai mà, dẻo miệng nữa, đến giờ vẫn còn làm chó độc thân là do nó không muốn tìm thôi, nếu người ta là con trai thì... Em xem, thấy nó phởn ghê chưa."

Lý Thiên Mậu và Thẩm Đóa bí mật quan sát Trần Niệm mặt mũi toàn cảnh xuân.

Trần Niệm chạy khắp nơi bưng rượu. Cậu vốn thích náo nhiệt, gặp trường hợp thế này càng dễ hưng phấn.

Nhưng Lý Thiên Mậu và bạn gái đều chưa gặp Vệ Hồng Hiên. Thế nên lúc hai người họ thì thầm thì Vệ Hồng Hiên ngồi cạnh đó cũng nghe rõ mồn một.

Cũng không trách anh được, hai người này buôn chuyện quá to, chỉ hận không thể bắc cái loa lên nói cho đối phương thôi.

Vệ Hồng Hiên nghĩ, tức là Trần Niệm đã kể với bạn rằng mình với em ấy là người yêu?

Vệ Hồng Hiên cũng nhìn Trần Niệm đang bận rộn chạy khắp nơi, thầm nghĩ, nhóc con này nội tâm lại hừng hực nóng vội đến vậy cơ à?

Có điều chuyện liên quan đến anh mà chỉ nói cho người khác, không nói cho anh thì có phải không được ổn lắm không?

Vệ Hồng Hiên lại nghĩ, hay là sắp tới tìm cơ hội hỏi Trần Niệm xem sao. Nếu Trần Niệm thật sự cảm thấy vậy thì hẹn hò thôi, tuy là giờ cả hai đã kiểu thuận theo tự nhiên rồi.

Vệ Hồng Hiên cũng không có yêu cầu gì, mình tự thấy vui là được, dù sao thì anh thật sự rất vừa ý Trần Niệm. Vừa ý đến mức đêm qua Trần Niệm ngủ trên giường anh, anh không thể kiềm chế được, một đêm phải chạy ra nhà vệ sinh tới ba lần.

Trần Niệm bận rộn trong tiệm, Thiến Thiến cũng bận. Trước kia Vệ Hồng Hiên sẽ ra hỗ trợ, nhưng hôm nay lại không chịu nhúc nhích, chỉ ngồi trong góc nhìn bọn họ.

Thiến Thiến càng thêm có thiện cảm với Trần Niệm, bạn nam này mặc dù nói chuyện như súng liên thanh, nhưng thật ra rất ga lăng, buổi tối làm việc giúp đỡ cô rất nhiều, thỉnh thoảng còn ôm hết việc về mình để cô ngồi nghỉ một chút.

Hôm nay đóng cửa xong Trần Niệm sẽ ở lại đây, nên Vệ Hồng Hiên bế Niệm Niệm về trước.

Lúc ra cửa lại bị Trần Niệm phát hiện, cậu đi tới nói: "Anh, anh về ạ."

Vệ Hồng Hiên: "Ừ, các em cũng nghỉ sớm đi nhé."

Trần Niệm đi tới, nhìn Niệm Niệm trong ngực người ta.

Vệ Hồng Hiên đưa Niệm Niệm cho cậu.

Trần Niệm bế chú mèo, lông xù, nóng hầm hập, mãnh liệt hôn Niệm Niệm mấy cái.

Thiến Thiến: Lúc hít mèo Trần Niệm trông như tên biến thái ấy.

Mà lúc Vệ Hồng Hiên đưa mèo cho Trần Niệm trông cũng giống như đang trả đứa con về với mẹ của nó...

Hít mèo xong, nguyên vẹn trả cho cố chủ.

Vệ Hồng Hiên ra về.

Trần Niệm và Thiến Thiến lau sạch các bàn, quét sàn, chuẩn bị tan ca.

Thiến Thiến cảm thấy Trần Niệm rất ra sức làm, còn rất giỏi giang, cả ngày cứ ở trong tiệm, bèn hỏi tại sao Trần Niệm muốn kiếm nhiều tiền như vậy.

Trần Niệm: "Tớ muốn mời Vệ Hồng Hiên ăn cơm, xong rồi chừa lại ít tiền để đi du lịch trước khi vào học. Lớn thế này rồi mà tớ chưa được đi đâu ấy, nên tháng này tớ muốn tranh thủ kiếm một chút."

Trần Niệm còn định thường xuyên qua nhà Vệ Hồng Hiên ôm mèo sờ chó, nhưng cứ ăn sẵn thế thì cũng ngại, nên cậu định mua chút đồ ăn đồ chơi cho Niệm Niệm và Trầm Trầm. Nếu thế thì lúc qua sờ mó có thể thoải mái một chút.

Nhất định phải tiết kiệm thật nhiều tiền mới được, thậm chí cậu còn nghĩ hay là đi làm thêm tiếp.

Thiến Thiến dọn rác ở bàn bên cạnh, trái lo phải nghĩ, cuối cùng vẫn hỏi: "Ờm..."

"Sao thế?" Trần Niệm quay lại nhìn cô.

Trần Niệm ăn mặc thoải mái với chiếc áo cộc tay màu trắng, quần thể thao sáng màu, một thiếu niên xinh đẹp trắng trẻo lại có gì đó với Vệ Hồng Hiên.

Thiến Thiến đỏ mặt nói: "Cậu với... Anh Vệ Hồng Hiên... Là quan hệ gì thế?"

"Hả?" Trần Niệm há to miệng: "Tớ kể rồi mà, bọn tớ là hàng xóm nhà ở đối diện, anh ấy mới chuyển đến đây."

Mấy lời như thế còn lâu Thiến Thiến mới tin, cô nàng xích lại gần Trần Niệm, nhỏ giọng nói: "Cậu đừng có gạt tớ... Cậu nói thật đi, có phải Vệ Hồng Hiên đang theo đuổi cậu không?"

"Cái --- quái --- gì --- cơ?" Trần Niệm không thể tin nổi, cậu thà nghĩ là mình đang theo đuổi Vệ Hồng Hiên còn hơn.

Trần Niệm bắt đầu cảm thấy Vệ Hồng Hiên thật đáng thương.

Nhất định là kiếp trước anh trai này thiếu nợ mình nên mới bị người ta hiểu lầm như vậy.

Thiến Thiến rất kinh ngạc: "Cậu nghiêm túc đấy à? Thật sự không biết?"

"Sao cậu lại nghĩ vậy?" Trần Niệm cảm thấy rất kỳ quái.

Chẳng lẽ chỉ vì cậu đi hít mèo của Vệ Hồng Hiên nên mọi người cho là Vệ Hồng Hiên thích cậu à?

Thế thì lại vô lý quá rồi.

Thiến Thiến không thể nói nguyên nhân, nếu nói thì Trần Niệm sẽ biết Vệ Hồng Hiên là chủ tiệm mất, đến lúc đó đảm bảo cô sẽ phải gánh hết tội lỗi, cô còn muốn kì nghỉ về lại đây làm tiếp.

"Thế... Cậu có thích không?" Thiến Thiến nhỏ giọng hỏi.

Trần Niệm sửng sốt: "Thích gì cơ... Vệ Hồng Hiên hay là Niệm Niệm..."

"Đương nhiên là Vệ Hồng Hiên rồi."

"WTF!? Á chết nhầm phì phì không được chửi bậy... Cậu nói cái gì thế? Sao tớ lại thích Vệ Hồng Hiên chứ? Tớ là trai thẳng mà!" Mấy ngày qua Trần Niệm liên tục bị người ta nghi ngờ tính hướng. Nếu không phải vì thằng em của cậu vẫn thẳng băng thì chắc cậu cũng bắt đầu tin mấy lời nhảm nhí đó rồi.

"Thế cậu có thấy tớ xinh không?" Thiến Thiến hỏi.

Trần Niệm gật gù: "Xinh chứ, từ lần đầu gặp cậu tớ đã luôn mồm gọi người đẹp đó thôi, không ngừng được luôn."

"Giờ cậu đang muốn tìm người yêu đúng không? Bạn gái ấy?"

"Ừ ừ."

"Vậy cậu thấy tớ thế nào?" Thiến Thiến chớp chớp mắt nhìn cậu.

Thiến Thiến chỉ muốn xác nhận quan hệ của Trần Niệm với anh chủ. Cô cảm thấy Vệ Hồng Hiên rất đẹp trai, nhưng hiển nhiên dạng người trần mắt thịt như cô không thể mơ nổi tới kiểu người như anh. Nhưng Trần Niệm lại khác. Tâm tư cậu ấy đơn thuần, mà nhất là thân phận địa vị của cả hai cũng ngang hàng, đều là học sinh, sẽ có chủ đề để trò chuyện.

Nếu Trần Niệm thật sự nóng lòng thoát kiếp độc thân, cô sẵn sàng xung phong ra trận.

Trần Niệm kích động, bắt đầu thể hiện sự lịch lãm: "Hả? Đương nhiên là cậu rất đẹp rồi, tớ không nghĩ gì hết."

"..." Thiến Thiến cho là mình nghe lầm, nửa ngày sau mới nói: "Tớ thấy là hình như cậu hiểu lầm gì đó về định nghĩa thẳng rồi."

Trần Niệm: "..."

"Trần Niệm, tớ nghiêm túc đấy, cậu có muốn thử một lần không? Dù sao bọn mình đều đang độc thân... Cùng làm việc với nhau hàng ngày như thế này thì cũng giống đang hẹn hò rồi." Áp lực của Thiến Thiến cũng rất lớn, ngay dưới mí mắt của sếp trộm mất người trong lòng của người ta.

Trần Niệm nghiêm túc suy nghĩ một hồi, phát hiện... Lúc có gái xinh dâng tới tận cửa thì cậu lại, thấy sờ sợ...

Thật sự không dám.

"Sao." Thiến Thiến lại truy hỏi: "Cậu cảm thấy tớ không xứng với cậu à?"

"Không không không, không phải thế..." Trần Niệm chỉ đột nhiên nhớ đến Lý Thiên Mậu từng kể chuyện nó với bạn gái tiến triển chậm rãi, ban đầu chỉ nắm tay, mãi về sau mới có một bước tiến lớn, đó là nó được hôn bạn gái nó.

Trần Niệm: "Hôn lưỡi hả?"

"Không không không, giờ bọn tao vẫn còn ngây thơ lắm." Lý Thiên Mậu lắc đầu: "Thơm một cái lên mặt em ấy thôi."

Trần Niệm nhìn gương mặt Thiến Thiến, thiếu nữ mới lớn chưa biết ăn diện, cũng không biết trang điểm, nếu hẹn hò thật, muốn hôn là hôn... Nhưng Trần Niệm phát hiện, cậu không muốn hôn Thiến Thiến.

Cậu có thể trò chuyện với Thiến Thiến, từ những chuyện thường ngày cho tới ba hoa chích chòe... Khoác lác từ sáng cho tới tối... Nhưng cậu không muốn hẹn hò với cô ấy.

Trần Niệm nghĩ, đệt, đừng nói mình là cái loại đàn ông khốn nạn nhé?

Nhưng cậu cũng chưa từng nói đến những chuyện khác mà... Cậu chỉ là, khoe khoang một tí mấy chiến công vĩ đại, thật ra đều là mấy chuyện xàm xàm hồi bé. Con gái thời buổi bây giờ sẽ không nông cạn như thế đâu nhỉ?

Hay là do Thiến Thiến không có dáng vẻ của nữ thần trong lòng cậu?

"Tớ đang hỏi cậu đó." Thiến Thiến véo tay cậu.

Trần Niệm sực tỉnh: "Á... Ờm, thật ra tớ... Tớ không biết... Ờm..."

"Thôi, cậu nói cứ như tớ không tán nổi cậu ấy." Thiến Thiến nhìn Trần Niệm nửa ngày, trong mắt lại chưa từng có vẻ gì là tiếc nuối khi bị từ chối khéo.

"Cậu... Rốt cuộc cậu làm sao thế?" Trần Niệm thận trọng hỏi.

Thiến Thiến chỉ muốn cười khẩy: "Không sao hết, Trần Niệm à, hãy làm chính cậu đi."

"Cái gì?"

"Thật ra thì... Tớ khá là thích tính cách của cậu, mặc dù đang cố gắng giấu giếm, nhưng cậu không vì thế mà lừa gạt tình cảm của con gái. Tớ hiểu lựa chọn của cậu, yên tâm đi, tớ sẽ giúp cậu bảo vệ bí mật."

Trần Niệm đần ra: "Tớ có bí mật gì à?"

Thiến Thiến vỗ tay: "Không có gì. Ê mà, có phải là từ hôm nay trở đi tớ có chị em bạn dì* rồi không?"

*Gốc là gay mật, chữ mật ở đây kiểu chỉ tình nghĩa thân thiết (thường hay dùng để chỉ tình bạn của con gái)

"Không không, hình như cậu hiểu lầm gì rồi. Thiến Thiến, tớ..."

"Cậu đã bao giờ lén mặc đồ con gái chưa?" Thiến Thiến bỗng hỏi.

Trần Niệm làm quả mặt 囧: "Gì cơ?"

"Tại cậu xinh mà. Là kiểu chân dài miên man xỏ thêm đôi tất đen vào, xong chụp ảnh đăng lên có cả nghìn người thả tim ấy."

Tác giả có lời muốn nói:

Trần Niệm: Mặc đồ con gái á? Nồ nồ nồ nồ anh đây từ chối... Nồ... N... Oa trông mình xinh vãi...

Vệ Hồng Hiên: Thẳng? Thẳng đến mất cả não à, thú vị đấy:)

______________________

Bộ này lúc edit nó cứ bị gượng gượng kiểu gì ấy, cảm giác câu thoại nhảy số chả ăn nhập gì, không biết là do trình đọc hiểu QT của mình xuống hay cái bộ này nó vốn vậy nữa =))))) Ai so raw thấy lỗi cần sửa thì cứ ới em một tiếng nhá =))
Nhấn Mở Bình Luận