Lọc Truyện

Sau Khi Chia Tay Tôi Ở Giới Giải Trí Bạo Hồng

🌺Dịch : Autumnnolove🌺

CHƯƠNG 279

Hiện tại, đối với đám người Phàn Dã, Lạc Ninh không khác gì báu vật mà bọn họ tình cờ khai quật được. Ai có thể ngờ được rằng cô ấy xuất sắc đến như vậy, hoàn toàn có thể "gánh" họ. Thật tình mà nói, đồng đội nữ chủ động rời khỏi đội trước đó, rõ ràng không cùng một đẳng cấp với Lạc Ninh. Tất nhiên, bọn họ cũng không có khinh thường đồng đội cũ của mình. Họ chỉ đang cảm thấy tình cờ phát hiện và mời Lạc Ninh tham gia, mà cô ấy đã mang đến cho họ những niềm vui bất ngờ mỗi ngày. Tuyệt đối không thể đắc tội "bảo bối", nếu như cô ấy không muốn tham gia nữa, chẳng phải bọn họ mới là người khóc sao.

[ Ha ha, khát vọng sinh tồn của ba chàng ngốc này quá mãnh liệt. ]

[ Sợ anh Ninh sẽ không cần bọn họ. ]


[ Còn muốn đánh bại anh Ninh, lá gan của ba đứa ngốc này không nhỏ chút nào. ]

[ Thật ra thì...trông dáng vẻ kiêu ngạo của anh Ninh thật đáng ghét, nhưng mà tôi thích! ]

[ Ha ha, quá đơn giản thì sẽ nhàm chán, chỉ có anh Ninh mới dám tự sướng như vậy. ]

Riêng Bặc Hiên thì tương đối tán thành với cách nói của Lạc Ninh, "Đúng đó, quá đơn giản cũng không có nghĩa là tốt cho chúng ta, khó một chút mới thú vị".

Nếu như trước kia cậu ta dẫn theo ba thằng nhóc này, đối mặt với thử thách như vậy, chắc chắn chỉ có thể từ bỏ. Nhưng hiện tại đã có Lạc Ninh có chỉ số thông minh cao hơn cậu ta, kiến thức rộng hơn cậu ta, bọn họ hoàn toàn có hy vọng.

Phàn Dã trợn tròn mắt, duỗi tay vỗ lên vai Bặc Hiên, "Lão Bặc, bây giờ cậu cũng càng ngày càng kênh kiệu rồi".

Nhạc Khiếu cũng cười nói: "Quả nhiên là người đi theo chị Ninh, mạnh miệng như vậy".


Lạc Ninh buồn cười nhìn họ: "Các cậu cũng vậy thôi".

Bặc Hiên không thèm để ý hai người đang nói đùa, quay đầu nhìn Lạc Ninh và hỏi: "Tiếp theo chúng ta sẽ làm gì?"

Mặc dù cậu ta là đội trưởng, nhưng hiện tại đã có thói quen hỏi ý kiến của Lạc Ninh đầu tiên.

Lạc Ninh nói: "Tôi cảm thấy...thật ra có một chi tiết mà manh mối đã tiết lộ cho chúng ta'.

"Chi tiết gì?", đám Nhạc Khiếu tò mò hỏi.

Lạc Ninh trả lời: "Phòng thí nghiệm của tiến sĩ La".

"Tại sao manh mối quan trọng nhất của nhiệm vụ lớn lại được tìm thấy ở phòng thí nghiệm của tiến sĩ La? Tôi cảm thấy đây chính là một chi tiết quan trọng".

"Đặc biệt nơi này là phòng thí nghiệm sinh học, người làm việc ở đây cùng đều là những tinh anh trong ngành".

Cô ngừng lại một chút, tiếp tục nói: "Trước đó nhóm Liêu Hữu vẫn luôn nhấn mạnh rằng, nhóm nghiên cứu khoa học của phòng thí nghiệm của tiến sĩ La chính là hy vọng duy nhất để giải mã vi-rút thây ma và tìm ra vắc-xin".


"Như vậy ngược lại cũng giải thích cho một câu hỏi, họ cũng là một trong những người có khả năng nghiên cứu ra vi-rút thây ma".

Cô nói: "Mặc dù những suy luận và phán đoán của tôi không nhất định sẽ chính xác, nhưng tôi cảm thấy chúng ta có thể bắt đầu từ chỗ này".

Nghe cô nói như vậy, mọi người lập tức cảm giác như thoát khỏi cơn bế tắc. Đúng vậy, người có khả năng giải mã vi-rút thây ma và vắc-xin, cũng là người có khả năng tạo ra vi-rút thây ma. Ngoài ra, ban tổ chức không chọn bất kỳ nơi nào khác để giấu manh mối, nhưng lại chọn chính nơi này. Chẳng phải là đã gợi ý cho tất cả mọi người rồi sao, may mà Lạc Ninh nhạy bén.

Thật ra trước đó Bặc Hiên cũng hơi nghi ngờ, trong đầu luôn cảm thấy có một chi tiết rất quan trọng và muốn nắm bắt. Nhưng nghĩ mãi vẫn không tìm ra được điểm đó. Nghe Lạc Ninh nói một chút, cậu ta lập tức liên kết tất cả được.
Cậu ta nói: "Tôi cảm thấy những suy đoán và phân tích của Lạc Ninh vô cùng hợp lý. Trừ khi ban tổ chức cố ý giăng bẫy chúng ta, nếu không thì người phát tán vi-rút ra chắc chắn là người ở phòng thí nghiệm này".

Đám Phàn Dã cũng tán thành phán đoán này, "Đúng vậy. Thế thì chúng ta mau chóng đi tìm xem, xem thử còn có thể phát hiện ra thứ gì nữa không".

–Editor: Autumnnolove–

Vì vậy mọi người tách nhau ra hành động, nhân lúc giúp đội Liêu Hữu tìm kiếm những người còn sống sót và thây ma mất tích, đồng thời cẩn thận tìm manh mối. Lạc Ninh và Bặc Hiên vẫn ở lại căn phòng này, lần lượt tìm hiểu những tư liệu và sách trên kệ. Lật xem sơ lược một lần, sau đó mới rời khỏi, lại đến những nơi khác của phòng thí nghiệm để tìm. Họ cũng đã nghiên cứu những tiêu bản và thiết bị được sử dụng để thực hành thí nghiệm tại đây. Cuối cùng, Lạc Ninh còn tìm được phòng riêng của tiến sĩ La, cẩn thận quan sát một lần.
Một lúc sau, Liêu Hữu đi đến. Hiện tại gã rất khách khí với Lạc Ninh, mỉm cười và hỏi: "Lạc Ninh, nhiệm vụ bên này đã hoàn thành rồi, chúng tôi phải trở về, đồng chí bên này đã xong chưa?"

Lạc Ninh đặt máy tính bảng đang xem lại bàn làm việc, "Xong rồi, vậy đi thôi!"

Đoàn người rời khỏi phòng thí nghiệm, Liêu Hữu dựa theo mệnh lệnh của cấp trên, đóng cửa phóng thí nghiệm và khởi động khóa thông minh lại như cũ. Dù sao thì đã có Lạc Ninh rồi, sau này cũng không sợ sẽ không mở được cửa. Trong phòng thí nghiệm có rất nhiều hạng mục và tư liệu quan trọng, Chính phủ sợ không đóng cửa sẽ có người vào ăn trộm.

Thật ra trước khi Thượng tá Phan trở về, còn âm thầm ra lệnh cho Liêu Hữu, bảo gã trông chừng nhóm người Lạc Ninh, không cho phép các cô chạm vào bản ghi chép các hạng mục thí nghiệm, máy tính, thiết bị,....Rốt cuộc họ vẫn chưa biết nhiều về nhóm người Lạc Ninh, ai biết các cô có những kế hoạch khác hoặc thân phận khác hay không. Mặc dù không quá nghi ngờ thân phận của Lạc Ninh, nhưng Thượng tá Phan và Liêu Hữu vẫn cảnh giác và phòng tránh. Vì vậy, khi Lạc Ninh và Bặc Hiên tìm kiếm manh mối trong phòng thí nghiệm, họ đều hiểu ngầm mà không đi đến gian lưu trữ các hạng mục thí nghiệm, cũng không chạm vào máy tính hay các thiết bị tương tự. Vả lại, đám người Liêu Hữu cảnh giác và phòng tránh như thế, ngược lại Lạc Ninh cảm thấy hợp lý. Nếu họ dễ dàng tin tưởng nhóm cô, thế mới không bình thường.
Biểu hiện của nhóm Lạc Ninh cũng làm cho Liêu Hữu như trút được gánh nặng và cảm thấy yên tâm hơn. Chỉ cẩn Lạc Ninh không cố ý trà trộn vào để trộm tư liệu, hoặc ấp ủ âm mưu không muốn cho ai biết là được rồi.

–Wattpad: Autumnnolove–

Trên đường trở về, Liêu Hữu để cả đội Lạc Ninh cùng ngồi xe việt dã, xem như đền đáp họ. Bặc HIên hỏi Liêu Hữu: "Chú tiến sĩ kia sao rồi?"

Liêu Hữu đáp lại bằng giọng điệu nhẹ nhõm: "Đã hạ sốt rồi, may mà chúng ta đến kịp, nếu không tiến sĩ La có thể sẽ bị sốt mà nguy hiểm đến tính mạng, hoặc để lại di chứng trên cơ thể".

Đây cũng chẳng phải là bí mật gì, cho nên gã không có giấu giếm.

Bặc Hiên khẽ cười, nói: "May thật! Nếu tiến sĩ La xảy ra chuyện gì, nhất định sẽ là một tổn thất lớn đối với nhân loại".
Cậu ta hỏi: "Lần này...các nhân viên nghiên cứu của phòng thí nghiệm biến thành thây ma và hi sinh có nhiều không?"

Liêu Hữu thở dài: "Sơ sơ cũng một phần ba rồi. Ban đầu không có nhiều người biến thành thây ma, nhưng có một số bị cắn và bị bắt, dần dần biến đổi rồi".

Bặc Hiên lại tiếp tục dò hỏi: "Có nhân viên nghiên cứu nào của phòng thí nghiệm may mắn thoát ra được trước khi cửa bị khóa không?"

Đây cũng không phải chuyện cơ mật, Liêu Hữu trả lời: "Nghe nói có vài nhân viên đã xin nghỉ phép hoặc nghỉ việc trước khi tận thế kéo đến, cho nên không có ở phòng thí nghiệm".

"Mấy người này không biến thành thây ma, thật may mắn!"

"Họ đúng là rất may mắn", Bặc Hiên cũng cảm thán một câu. Trong lòng nghĩ, phải tìm danh sách những người này, họ đều là đối tượng đáng nghi. Cậu ta cũng không trực tiếp nói với Liêu Hữu, nếu không chắc chắn sẽ bị nghi ngờ. Cuối cùng nhanh chóng chuyển đề tài, không để cho Liêu Hữu kịp nghĩ nhiều. 
---

Note: mọi người đã ngủ hết chưa???

Vì truyenlol.com chỉ cho đăng có 200 chương thôi, nên mình tạm khép lại Phần 1 của truyện ở đây nhé. Mình sẽ tạo thư mục Phần 2 vào ngày mai, và trong mấy ngày tới mình vẫn sẽ giữ năng suất đăng truyện thế này. Nhưng từ thứ 5 tuần sau thì mình đi du lịch, nên có thể mình sẽ đăng 1 chương như cũ hoặc off mấy ngày. 

Nhấn Mở Bình Luận