Lọc Truyện

Sau Cơn Mưa Sáng Sớm

Tống Khinh Trầm do dự trong chốc lát: "Hay là, cậu, cậu cứ đi đi.

"Cô nắm chặt lòng bàn tay, lại rút một quyển sách quơ ra trước mặt: "Tớ còn chưa thuộc hết quyển này nữa.

"Ứng Minh Sầm vội vàng chạy xuống tầng dưới theo các nữ sinh khác.

Tống Khinh Trầm đứng trước cửa sổ, tay cầm sách, trông không quá để tâm, chỉ ngẫu nhiên liếc mắt xuống.

Nhận được tin tức cũng không chỉ có các cô, còn có một đoàn người bắt đầu chạy ra sân thể dục.

Cho dù không tận mắt nhìn thấy, Tống Khinh Trầm cũng có thể đoán ra được là tình huống gì.

Mồ hôi tuôn rơi dưới ánh mặt trời, phát sáng lấp lánh, quả bóng rổ nghe lời bị anh cầm trên tay, ném một đường parabol trên không trung, mạnh mẽ đạp vào rổ.

Một tiếng rầm vang lên, đi kèm theo là tiếng trầm trồ khen ngợi và ồn ào.

Dáng vẻ Khương Triệt chơi bóng rổ, cô đã nhìn thấy vô số lần hồi học ở trung học cơ sở.

Lớp học càng ngày càng vắng vẻ, chỉ còn lại một vài người.

Hành lang truyền đến tiếng bước chân, lớp trưởng thở hồng hộc dựa vào cạnh cửa: "Bạn nào tới giúp mình bê đồ! "Cô ấy khựng lại: "Ấy, lớp chúng ta đâu hết rồi?"Tống Khinh Trầm từ bên cửa sổ quay đầu lại: "Hình như đều đi xem đánh bóng rồi.

"Lớp trưởng sụp đổ cúi mặt: "Bài thi lớp chúng ta còn chưa nhận, tiết học tiếp theo sẽ cần dùng tới, nam sinh đều đi hết rồi sao?"Nói xong, nhìn xung quanh hành lang, lẩm bẩm: "Đúng là đã đi cả rồi à.

"Lớp trưởng buồn rầu đi tới đi lui trong lớp học, nhìn đồng hồ, vừa định chạy ra ngoài đã nghe thấy một giọng nói ôn hòa cất lên từ phía sau.

"Nhiều, nhiều bài thi lắm à?""Hay là, để tôi giúp cậu bê một chuyến đi.

"Lớp trưởng lập tức đầu lại, giống như tìm được cứu tinh của đời mình, một tay kéo tay Tống Khinh Trầm lắc qua lắc lại: "Thật tốt quá, hai chúng ta là đủ rồi, đi xem trước đi.

"Bài thi nằm trong phòng in.

Phòng in nằm ở tầng trệt của một tòa nhà giảng dạy khác phía sau sân chơi.

Tống Khinh Trầm bị lớp trưởng túm lấy, bước lên con đường nhỏ.

Bóng râm dày đặc và thưa thớt, chiếu lên chân hai người.

Bên cạnh đó chính là sân bóng rổ.

Trên khán đài đã sớm chật kín người, không ngừng có những tiếng hò hét liên tiếp, tiếng hét xuyên qua nửa sân thể dục, bay thẳng vào tai Tống Khinh Trầm.

Phía cô là hướng rổ của Khương Triệt, có lẻ tẻ vài nữ sinh đứng ở bên này, trong tay là khăn mặt và nước khoáng.

Quả bóng đập từng cái xuống nền đất xi măng, con đường dưới chân cũng đã bị chấn động.

Tống Khinh Trầm đi chậm một chút, nói đúng hơn là lớp trưởng đang dẫn đường phía trước đi chậm hơn một chút.

"Lớp trưởng?"Người dẫn đường vẫn chưa trở về, vừa đi vừa nhìn chằm chằm vào sân bóng rổ.

"Lớp trưởng!" Tống Khinh Trầm lớn giọng hơn một chút.

Lúc này lớp trưởng mới như tỉnh lại, vội vã thu hồi tầm mắt: "Thật ngại quá, vừa rồi tôi không nghe thấy.

""Cái đó, quả thực trận bóng rổ này của bọn họ rất đặc sắc, bất tri bất giác khiến cho người ta muốn xem tiếp! ""Thì ra Khương Triệt biết chơi bóng, Chu Trì Vọng cũng rất lợi hại.

"Giọng nói của lớp trưởng đột nhiên ngừng lại, xoay người, đối diện cô với một đôi mắt bình tĩnh không chút gợn sóng.

Tống Khinh Trầm đối mặt với cục diện trước mắt cũng không kinh ngạc, cất lời: "Chúng ta đem, trước tiên phải đem bài thi về, đem bài thi về.

""Hả? Ừm, đúng, đúng, đem bài thi về trước,.

"Nói là như vậy, nhưng ánh mắt lại luôn lơ đãng bay về phía sân bóng rổ.

Lớp trưởng đang bồn chồn.

Bàn tay nắm cổ tay cô đang dùng sức, siết chặt khiến cô có chút đau.

Theo bản năng, Tống Khinh Trầm vẫn nhìn về phía sân bóng rổ.

Từ góc độ này của cô, vừa vặn có thể nhìn thấy tỷ số, 22-20.

Chỉ trong một thời gian ngắn, cả hai đội đã ghi được khoảng 10 bàn thắng.

Tỷ số đuổi nhau rất sát, phía Khương Triệt đang dẫn trước hai điểm.

Giữa trận nghỉ ngơi một phút.

Khương Triệt cởi hết đồ ra chỉ chừa lại một cái áo lót lớn, quần đùi thể thao, lắc lư đi về phía này.

Hai nữ sinh không quen biết xấu hổ đưa nước cho anh ấy, anh ấy khẽ cười, thuận tay nhận lấy, trực tiếp đổ vào miệng.

Không hề có chuyện hờ hững, giống như những lời lớp trưởng đã nói trước buổi tự học tối qua.

Tống Khinh Trầm dời tầm mắt, buồn bực đi về phía trước.

Bài thi không chỉ có một môn, rất nhiều môn trộn lẫn cùng một chỗ, cũng không nhiều như tưởng tượng.

Hai người bê về trọn vẹn, cũng không tính là quá mệt mỏi.

Trên đường trở về, trận đấu bóng rổ vẫn chưa kết thúc.

Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen Hot. Vào google gõ: Metruyen Hot để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận