A Bích để xe ở phía sau núi, sau khi đánh lạc hướng dẫn bọn chúng đi theo một con đường ngược lại, chúng tôi liền cởi giày chạy bộ nhanh đi vòng về phía trước núi, nửa dấu chân cũng không để lại.
Nhà bỏ hoang mà Kiều Dĩ Thương cùng hơn 30 tên tay sai ẩn náu là một đống gạch ngói đất, cũng không phải là ở dưới chân núi, mà ở vị trí gần giữa sườn núi, nhìn hình dáng có thể một biệt thự đã từng được xây ở đây, không biết là vì do cớ nào sắp xếp. Cũng qua nhiều năm rồi chịu gió mưa đã trở thành một đống hoang tàn.
Diện tích căn nhà bỏ hoang bằng hơn 3000 mét, tất cả vách tường đều đã đổ nát hết, ngoại trừ bóng đèn sáng ở chính giữa phòng khách, bốn góc còn lại đều thắp đèn dầu, ánh đèn soi đến từng ngóc ngách có thể thấy mạng nhện giăng kín căn phòng lớn, từng mạng chằng chụt dính lộn xộn, bao trùm lẫn nhau.
Gió thổi bụi bặm rác rưởi rơi xuống, không gian mù mịt, súng bắn tỉa được ở cửa sổ cao cách đất vài mét, tên tay sai đặt súng nhắm phạm vi bắn tầm vài cây số.
Mấy tên tay sai đều là thủ hạ giỏi nhất của Kiều Dĩ Thương, trải qua rất nhiều trận chiến đánh giết, biết rõ cái chết sắp đến gần, cũng không có chút hốt hoảng nào. Phân việc phòng thủ xong, mấy chục súng ống đạn dược ở trong hòm được lấy ra, bên trong đã trống không, trên người mỗi tên tên tay sai đều có một vài cái đỡ, chuẩn bị liều chết tấn công.
Kiều Dĩ Thương ở trong đám người mặc đồ đen tựa lưng vào cột nhà lặng lẽ hút thuốc, cho dù không biết trước được có bị vùi lấp trong bốn bề sinh tử không, anh ta vẫn kiêu căng tự phụ, không thể lấp lánh chói mất một đời như vì sao trên bầu trời, im hơi lặng tiếng như minh châu dưới đại dương xa xôi, sự kiêu căng và uy nghiêm đã ăn sâu vào máu thịt.
Anh ta bao phủ mình bằng khói thuốc, khuôn mặt vốn không có biểu cảm gì khi nhìn thấy tôi xuất hiến lập tức lại biến thành lạnh lùng u ám, chân mày ngăn lại, Hoàng Mao cũng rất kinh ngạc: "Cô không phải đã đi rồi sao?"
Tôi ôm tất cả lựu đạn và súng trường vào ngực "Đi đâu được chứ?"
Hoàng Mao bị hỏi ngược lại, ấp úng một lúc cũng không nói ra gì, A Bích mang chuyện tôi bị Hắc Lang bắt cóc bức bách trong trại và cách đánh lạc hướng chúng ra kể lại một lượt, Hoàng Mao nghẹn họng trố mắt nhìn, anh ta liếm môi một cái, vô thức nghiêng đầu nhìn Kiều Dĩ Thương, khói khói bao quanh anh ta mờ mịt hư vô anh nhìn tôi, nhìn không rõ là vui hay buồn.
"Cô Linh San, tình cảm của Hắc Lang đối cô không dứt, như vậy nói, anh ta chắc chắn là cục trưởng Chu."
Tôi móc khẩu súng lục ra, kiểm tra đạn dự trữ bên trong nòng súng, cảnh Hắc Lang cứu tôi cứ quanh quẩn trong đầu tôi, tôi rũ đôi mắt, đời này tôi chạy không thoát khỏi cạm bẫy tình ái của Kiều Dĩ Thương tôi đã rơi vào, cam tâm tình nguyện đem mình trói buộc trong đó, cũng không muốn chạy ra ngoài.
Hoàng Mao híp mắt suy nghĩ một chút, anh ta nghĩ đến một diệu kế, không khỏi vui mừng: "Anh Thương, nếu như để cô Linh San làm con tin, cục trưởng Chu có thể ra mệnh cho cớm rút lui không? Chỉ cần tiến vào khu vực Tam Giác Vàng biên giới nước Thái, cớm Ngọc Đông sẽ không động được đến chúng ta. Chúng ta đi cầu cứu Tát Minh Kiều, thế lực của cô ta lớn như vậy, lại có chính phủ chống lưng, muốn chứa chấp vài người, chỉ cần nói một câu, tuy nói anh và cô ta có đấu nhau, nhưng trước khi đi cô ta cũng để lại lời, chỉ cần ngài quay đầu, không có gì là không thể thương lượng."
Tôi sực tỉnh.
Tát Minh Kiều, nếu như Kiều Dĩ Thương chịu cầu cứu cô ta, cô ta nhất định sẽ ra tay, sự quyến luyến không thôi của người phụ nữ đối với người đàn ông vẫn giống như lúc không có được lần đầu, cả đời này Tát Minh Kiều hô mưa gọi gió, cô ta chỉ ngã nhào trên người Kiều Dĩ Thương, mất hồn phách, mà anh ta lại quay đầu hướng cô ta nói trả giá cao thế nào cũng đều là vô nghĩa dù gì cũng chỉ là lợi dụng.
Khi Hoàng Mao không ngừng thuyết phục, cái nhìn nóng bỏng không rời đi cứ dừng lại trên mặt anh ta.
"Anh Cường!"
Tên tay sai thủ thế ở cửa sổ bỗng nhiên gọi Hoàng Mao, anh ta chạy tới hỏi làm sao, tên tay sai chỉ về phía đối diện, cùng anh ta nói câu gì đó, tên tay sai ở phía khác cũng chỉ vào phạm vi quan sát của bản thân, Hoàng Mao nắm chặt tay hung hăng đập vách tường: "Anh Thương, lệnh bắt đầu phong tỏa ngọn núi, bây giờ bốn hướng không có chỗ nào để đi."
Tay tôi cầm súng run lên, trống ngực đập liên hồi. A Bích chỉ về rừng cao su ở phía đông nam "Đi bên đó đi."
Hoàng Mao suy nghĩ một chút: "Bên kia nếu như không có dân địa phương dẫn đường, chúng ta chạy không thoát được, trời tối như vậy, trên núi có thể không có người."
"Tôi dẫn đường cho." A Bích nói: "Tôi mang cô Linh San cùng anh Thương ra ngoài, các ngươi ở lại yểm trợ, nếu có lệnh phong tỏa núi, tạm thời sẽ không tấn công tới. Sau một hồi chúng ta cùng rời đi, từng người từng người một chạy trốn mới tụ họp nhau lại."
Hoàng Mao lắc đầu: "Lần này bọn cớm quyết tâm muốn bắt anh Thương, Hắc Lang đóng chiếm sau núi, làm sao không nghĩ tới con đường này. Đường rừng sợ là cũng bị cớm vây kín cả rồi, đi ra ngoài chỉ có thể là tự chui đầu vào rọ. Không thoát nổi."
Anh ta nhổ một bãi nước bọt xuống đất, khuôn mặt tăng thêm phần độc ác: "Dù sao cũng là chết một lần, anh em của anh Thương không trốn chạy."
Anh Kỳ Tên tay sai cũng hùa theo: "Đi theo anh Thương làm nhiều việc, có bao nhiêu cớm giết chết bao nhiêu, có bọn họ chịu tội thay, đường đến hoảng tuyền cũng không quá cô quạnh, tiếng cũng không quá xấu!"
"Chết rồi, anh Thương, có một đám cớm tấn công tới!"
Kiều Dĩ Thương nghe vậy mặt mũi xám lại, tôi thấy trong mắt anh ngập tràn sát khí, thứ sát khi tàn bạo đến tận xương tủy, trước đây anh ta đã nhiều lần lăn lội như vậy, chiến thắng nhiều trận lớn nhỏ, chỉ có lần này, anh ta biết mình đang đối diện với một trận đấu sống còn, sự điên cuồng khát máu được lộ ra khiến tôi cũng phải khiếp sợ.
Tôi đè lại cổ tay anh ta "Giữ sức lại, lũ tôm tép này không cần phải anh tự mình động thủ, bây giờ bọn cớm chiếm cứ ưu thế, không thể rơi vào âm kế của bọn chúng. Theo sự hiểu biết của tôi về Hắc Lang, anh ta tuyệt đối sẽ không cho toàn lực tấn công, mà là phân nhóm đánh, làm hao mòn tinh thần của chúng ta, cuối cùng là vây đánh khắp nơi giết chết chúng ta. Mục đích chúng ta không phải chết ở nơi này, mà là tìm cơ hội để đi trốn đi."
Tôi hỏi lại tên tay sai đối phương có bao nhiêu người, tên tay sai nói hai ba chục người, anh ta dừng một chút: "Quả thật rất giống tới để dò xét tình hình."
Tôi giao cho Hoàng Mao cùng A Bích mỗi người đem thêm 5 người nữa, chuẩn bị đầy đủ súng đạn, trực tiếp chiến đấu, không phải tình huống cấp bách không cần sử dụng đến lựu đạn.
Tôi cùng Kiều Dĩ Thương đi tới sau một tảng đá lớn, tảng đá đó cao chừng hai mét, rộng nửa mét, chữ khắc phía trên mờ mờ không nhìn rõ, ở phía tây nam của căn lều, vừa vặn là chỗ bức tường có gắn hai cửa sổ, có thể ngăn che ba mặt. Ngoài cửa mấy tiếng súng vang truyền tới, Hoàng Mao không biết hô cái, đối phương hình như chần chừ vài giây. Trận đấu súng diễn ra liên tiếp, tiếng súng như pháo vậy ở trong màn đêm vùng Tam Giác Vàng này thi nhau vang lên, rung chuyển trời đất, một tiếng xuyên phá xương tủy đâm vào trái tim, mau văng tung tóe, một lúc lâu chưa ngừng lại.
Tôi vốn tưởng rằng cảnh sát chỉ là cho một đội đến dò xét, sẽ không tấn công thật sự, nhưng mà tôi đánh giá thấp quyết tâm nắm chắc tình thế của bọn chúng, sau khi rời đi Hoàng Mao cùng A Bích cũng không trở về nữa, 10 tên tay sai cũng giống như một giọt nước bé nhỏ tan chảy ở nơi biển sâu không chạm đến được.
Đối diện ngoài cửa lớn ngôi nhà bỏ hoang, tiếng bước chân nhỏ vang lên, có mấy chục ánh đèn chói mắt, không ngừng quét qua tường ngóc ngách trong ngôi nhà, mấy tên tay sai đều hoàn toàn bị phát hiện, ai lại có thể dễ dàng nộp vũ khí như vậy, vẫn ngang ngạnh cầm chắc súng chống trả.
Đám cớm đầu tiên chẳng qua là dò xét, nắm được tình thế mới kéo nhiêu ùn ùn đến bao vây, tôi cố ý ném ra hai trái lựu đạn, nhét vào đèn chùm ở giữa nhà, lựu đạn là thứ đồ hai phe sợ nhất, sức sát thương quá mạnh, không biết đã lấy đi bao nhiêu mạng người, tôi muốn lợi dụng một điểm này làm bọn họ kiêng dè, không dám tùy tiện tấn công.
Kiều Dĩ Thương tỉnh bơ dùng ngón tay lau chùi khẩu súng lục màu vàng, khẩu súng này mới tinh đẹp, so với màu bạc còn phải đẹp hơn, anh ta kiên nhẫn lâu đi tùng hạt bụi bặm, từng chút từng chút một bóng lên, cho đến sáng bóng mới thôi.
Lòng bàn tay anh ta lạnh như băng, mặt anh ta dưới sự phản chiếu của ánh kim không chút biểu cảm bình thản như mặt nước, anh tuấn như một pho tượng đẹp nhất trên đời này.
Đám cảnh sát thăm dò xong, Hắc Lang mặc cảnh phục xanh dương chậm rãi bước ra, từng bước chân của anh ta trầm ổn, thân hình anh ta cao lớn, huy hiệu trên mũ cảnh phục giống như một viên rơi xuống phàm trần sáng ngời, anh ta mặc vào cảnh phục, hai năm trôi qua anh ta vẫn có bộ dạng tiêu sái ung dung.
Tôi từ tảng đá bên bờ thò đầu ra, híp mắt nhìn quanh, tiếng gió cứ gào thét vang khắp núi, cuộn bụi trên vách tường rơi xuống, thẻ công an bên ngực trái của anh ta đung đưa, mặc dù ở cách xa như vậy, tôi vẫn có thể thấy rõ đường nét, xuất hiện trong giấc mơ đẹp hay ác mộng của tôi. Giờ phút này anh ta khoác lên một lớp da mới thật sự xuất hiện ở thế giới này.
Nhưng thế giới hỗn loạn của tôi sớm không thể chuộc lỗi được rồi.
Một giọng nam vang dội đầy uy lực truyền tôi: "Phó bộ trưởng thứ hai bộ công an trung ương Ngọc Đông cục trưởng Chu đây, nằm vùng vùng Tam Giác Vàng hai năm một tháng, kết thúc thuận lợi ."
Tất cả đội hình cảnh sát đứng thằng khom người chào, sở trưởng Trần dẫn đầu bỏ mũi bắt tay với cục trưởng Chu: "Cục trưởng Chu, tình huống khẩn cấp, không kịp làm tiệc tiếp đón ngài, chỉ có thể như vậy vội vàng tuyên bố thân phận của ngài, làm phiền ngài sau giải quyết tình hình bên này, về lại Bắc Kinh báo cáo việc này với bộ công an."
Cục trưởng Chu thản nhiên gật đầu, đôi mắt anh ấy sắc bén sâu thẳm im lặng không lên tiếng nhìn về phía tảng đó Kiều Dĩ Thương đang nấp: "Có con tin à?"
Sở trưởng Trần khó xử quan sát anh: "Cái này…bà Chu có tính không?"
Cục trưởng Chu mím môi: "Cô ấy cũng ở phía sau."
"Dạ, nhưng cô ấy tự nguyện, hơn nữa cô ấy cũng có cầm súng, ngoài ra." Sở trưởng Trần muốn nói nhưng lại thôi, không thật là trực tiếp phản bác, lại không thể không thoái thác toàn bộ: "Lấy được tin tức từ sở Quảng Đà bên kia, lần này Tam Giác Vàng có vụ án buôn lậu rất lớn, bà Chu cũng là nhân vật quan trọng, là một trong nhân vật độc ác có qua lại với mấy tên cầm đầu bán ma túy ơ vùng Đông Nam Á. Vụ án Tát Minh Kiều cho nổ trận phía tây, chính là cô ta liên thủ cùng Kiều Dĩ Thương."
Cục trưởng Chu móc bao thuốc từ trong túi áo, ngón tay tay hắn khẽ run, cau mày châm một điếu, nhưng lại chưa hút đã, liền bực bội vứt thuốc xuống đất, hung hăng đập tắt: "Nếu như là thật, cô ấy sắp đối mặt với cái gì?"
Sở trưởng Trần không lên tiếng, ông ta biết cục trưởng Chu làm công an 20 năm, đối với điều luật hình sự điều nắm rõ, anh không phải là không muốn tiếp nhận, mà là không chịu nhìn thẳng. Rất lâu im lặng, cho đến khi cục trưởng Chu nhìn ông ta, ông ta mới nhỏ giọng nhả ra hai chữ: "Tử hình."
Kiều Dĩ Thương sau lung bỗng nhiên nhắm mắt ôm chặt lấy tôi, anh ta ôn nhu hôn lên đỉnh đầu tôi: "Linh San, tôi hối hận rồi."
Tôi cười hỏi hối hận cái gì.
"Hối hận khi đến gần cô, tất cả chuyện liên quan đến cô, tôi cũng hối hận."
Tôi đưa tay chặn ở môi của anh ta, cười xinh đẹp, ôn nhu trong trẻo nói: "Tôi không hối hận là được. Tôi rất vui vẻ, rất thỏa mãn, cũng rất vui mừng. Thời gian cả đời của tôi đã dùng để vượt qua 4 năm này."
Mắt anh ta đỏ lên, tôi nhớ mang máng cái đêm Kiều Tư chết yểu, anh ta cũng không thế này.
Tim tôi như bị dao cắt, nhưng không cách nào thay đổi được.
Người đàn ông tôi yêu, tôi thấy rõ lòng mình quả thực quá muộn.
Bạn đang đọc truyện mới tại me truyenhot .vn. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!