Lọc Truyện

Rể Ngoan Xuống Núi Tu Thành Chính Quả (Rể Ngoan Giá Đáo)

Huệ Đăng thở dài, nhẹ nhàng vung tay, tóc trắng rơi vương vãi bên bờ hồ Hắc Long bay lên, theo gió tung bay, như tuyết lớn phủ trời, rơi lả tả xuống đất, bỗng hóa thành vạn sợi trắng, biến thành mưa tên, dày đặc bay vụt vào trong tầng mây và sương mù dưới vách đá.

Gió ngừng.

Mây tan sương tản, dòng thác nhỏ trong veo, treo trên vách đá, có lẽ vì vách đá nhiều đá đen, nên thác nước hiện màu đen, tựa như con rồng đen, lao thẳng vào vực sâu.

Mười tám hòa thượng từ sau lưng Vân Thông ùa ra, ba người trước, ba người sau, ba trái, ba phải, ba trên, ba dưới, vây ba người Lâm Mộng Đình vào giữa.

Vẻ mặt các hòa thượng lạnh lùng, trong tay cầm cây gậy dài ngang mày, bóng gậy dày đặc, không có kẽ hở.

Ban đầu Lý A Tứ không để tâm, chỉ là vài võ tăng, bày ra trận La Hán thôi.

Nhưng anh ta nhanh chóng nhận ra, mọi chuyện không đơn giản như vậy.

Trong không trung bóng gậy giao nhau phủ kín trời, mơ hồ hiện ra từng bóng hình La Hán.

Áp lực vô hình cũng theo đó mà đến, khiến người ta nghẹt thở.

Lý A Tứ biết, đây không phải là những võ tăng bình thường, trong gậy pháp kèm theo Phật pháp. Mà những cây gậy này cũng không phải gậy ngang mày tầm thường, mà là pháp khí của Phật Môn.

Ánh mắt Lý A Tứ lạnh lùng, chưa đợi đối phương tung ra đòn tấn công đầu tiên, đã lập tức lao tới, xông thẳng vào giữa màn bóng gậy đầy trời.

Mà trận pháp của đối phương cũng đồng thời được khởi động.

Bùm bùm bùm vài tiếng vang lên, mấy cây gậy đánh trúng người Lý A Tứ, nhưng lưỡi dao giấu trong tay Lý A Tứ cũng theo thân gậy lướt lên, lặng lẽ rạch thành đường mảnh trên cổ hòa thượng.

Lý A Tứ ra tay là sát chiêu.

Anh ta sẽ không nương tay chỉ vì đối phương là hòa thượng, đánh nhau không phải trò trẻ con, nhà họ Vũ lớn như vậy, chỉ trong chớp mắt đã chẳng còn ai.

Cho nên anh ta chấp nhận bị thương, chịu vài gậy, cũng phải phá trận thật nhanh.

May mà mấy gậy đó chỉ khiến anhh ta thấy đau, còn trận pháp của hòa thượng thì rõ ràng đã bị anh ta làm rối loạn.

Lý A Tứ không dừng tay, thân hình xoay chuyển, lưỡi dao nhỏ đã cắt trúng sườn của hòa thượng thứ hai, rồi tiếp tục rạch về phía hòa thượng thứ ba.

Lúc này đại sư Vân Thông mới phản ứng kịp, lao vào trận, kéo đệ tử ra, rồi tung chưởng đánh về phía Lý A Tứ.

Lý A Tứ không kịp thu dao, chỉ có thể dùng tay kia đỡ chưởng của Vân Thông.

Bùm, Lý A Tứ bị đánh bay ngược ra ngoài.

Luận về công lực, rõ ràng anh ta không bằng Vân Thông.

May mà Vân Thông vì cứu người mà ra tay vội vàng, lực chưởng chưa phát huy hoàn toàn, nên Lý A Tứ chỉ bị chấn động khí huyết, cũng chưa đến mức bị thương.

Vân Thông đỡ lấy đệ tử bị thương, liên tục thi triển diệu pháp Phật Môn, mới miễn cưỡng giữ được mạng cho người đệ tử ấy.

Ông ta quay người, nhìn Lý A Tứ, giận dữ quát lớn: "To gan, đây là thánh địa Phật Môn, cậu dám ra tay giết người!"

Lý A Tứ thản nhiên nói: "Là các người ra tay trước, nếu tôi không ra tay sát thủ, đã bị các người đánh chết rồi."

“Ngươi ... "

Vân Thông nhất thời không nói được lời nào, cơn giận xộc lên tim, không màng đến tâm tính Phật gia nữa, quát lớn: "Đại Nhật Như Lai!"

Đệ tử đồng thanh hô ứng, lập trận lần nữa, chỉ là lần này lấy Vân Thông làm trung tâm.

Bạn đang đọc truyện mới tại metruyenhot..vn. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận