Cô ấy không thể ngờ được, tiểu sư đệ mà cô ấy từng yêu thương, nay đã có khí chất của tiên tôn, mà đến lượt cô ấy được anh chăm sóc.
"Dục Thần, cảm ơn ... " Cô ấy khẽ thì thầm, giọng nhỏ đến mức chỉ mình cô ấy nghe được, có lẽ cô ấy vốn dĩ chưa từng cất tiếng.
Lý Dục Thần đứng dậy, nhìn bóng tối phía xa nói: "Chúng ta phải rời khỏi đây ngay, thành Uổng Tử vì vô số oan linh mà hình thành không gian đặc thù, giờ oán khí đã tan, không gian cũng xem như bị tiêu hủy, sóng đục Hoàng Tuyền sẽ nhanh chóng nuốt trọn nơi này."
Hướng Vãn Tình nói: "Vậy chúng ta nên đi đâu?"
Lý Dục Thần nói: "Vừa rồi lúc sáu hư luân chuyển, đệ đã nhìn rõ phương hướng, đệ biết có chỗ có thể ra ngoài. Đợi lát nữa Hoàng Tuyền dâng sóng, chúng ta sẽ mượn lực âm triều để ra ngoài."
Hướng Vãn Tình rất tin tưởng Lý Dục Thần, nên cũng không hỏi là nơi nào, chỉ khẽ gật đầu, đứng cạnh Lý Dục Thần.
Đúng lúc này, xung quanh truyền đến âm thanh kỳ lạ, tựa như sóng trào, giống tiếng rồng ngâm hổ gầm.
Rất nhanh, bốn phía hiện lên bóng dáng mờ ảo của những làn sóng, giống như nước, giống như hàng tỷ con ác quỷ, cuồn cuộn kéo tới.
“Chuẩn bị đi, không gian Uổng Tử tiêu tan, lực phản cuốn của Hoàng Tuyền rất mạnh, sư tỷ hãy khống chế kính Âm Dương, ba người chúng ta phải ôm chặt nhau, đặt nhị sư huynh ở giữa, tránh bị âm triều cuốn tản ra."
Lý Dục Thần nói xong lập tức ôm Hướng Vãn Tình, tay kia đưa ra định kéo Pháp Đế Mã.
Pháp Đế Mã không nhúc nhích, nói: “Hai người đi đi, tôi không ra ngoài nữa. Thừa Phong đã không còn, hai người đưa thi thể anh ấy ra ngoài cũng không có ý nghĩa, cứ để tôi ở đây bầu bạn cùng anh ấy."
Lý Dục Thần nói: "Nhị sư huynh lưu kiếm hồn ngăn đường, rõ ràng là có tâm nguyện chưa xong. Tuy huynh ấy không nói ra, nhưng tôi biết, huynh ấy hy vọng tôi có thể cứu người ra ngoài.”
Pháp Đế Mã lắc đầu nói: "Bản thân anh ấy còn không thể đưa tôi ra ngoài, sao có thể gửi gắm hy vọng đó lên người kế thừa như cậu? Anh ấy lưu kiếm hồn, chỉ là đang chờ người hữu duyên thôi."
“Hai người đi đi, từ lúc tôi nhảy vào Nhược Thủy, tôi đã không nghĩ đến chuyện trở về. Thừa Phong là đệ tử Thiên Đô, vốn dĩ tôi không có cơ hội ở bên anh ấy. Bây giờ được ở cạnh anh ấy như thế này, tôi đã rất mãn nguyện rồi."
Hướng Vãn Tình định khuyên nhủ, hé môi ra, nhưng không biết nói gì.
Lý Dục Thần thở dài, cũng không cố ép nữa.
Lúc này âm triều Hoàng Tuyền đã cuộn đến, Pháp Đế Mã ôm chặt lấy thi thể Liệt Thừa Phong, còn Lý Dục Thần thì cũng ôm chặt Hướng Van Tình.
Sóng lớn ầm ầm nhấn chìm họ.
Hướng Vãn Tình vội vàng mở kính Âm Dương, che chắn cho cô ấy và Lý Dục Thần
Lý Dục Thần không can thiệp vào việc cô ấy làm phép, chỉ dẫn đường, còn Hướng Vãn Tình điều khiển kính Âm Dương, như chèo thuyền trong sóng, càng lúc càng thuần thục.
Trước mắt hiện ra xoáy nước sâu hút.
"Cẩn thận!" Lý Dục Thần kêu lên.
Hai người ôm chặt lấy nhau, lao vào trong xoáy nước. Ớ nơi này, đã không còn phương hướng gì nữa, chỉ có thể để mặc sóng cuốn trôi.
Cũng không biết đã trôi bao lâu, họ từ trong nước đục lao ra, rơi xuống mặt
đất.
Lý Dục Thần nhẹ nhàng vỗ lên lưng Hướng Vãn Tình, Hướng Vãn Tình mới bừng tỉnh, buông đôi tay đang ôm chặt cổ Lý Dục Thần ra, trên mặt thoáng hiện vệt ửng đỏ, chợt nhìn thấy cảnh vật xung quanh, kinh hãi nói:
“À, đây là nơi nào?"
"Đây là Tiêu Hải, cũng là lối vào Hoàng Tuyền." Lý Dục Thần nói.
Hướng Vãn Tình nhìn thấy họ đang đứng trên bãi bùn vàng, dòng suối đục ngầu phun ra từ dưới lòng đất.
Xung quanh là dòng dung nham đang chảy, những tảng đá lộ ra trong dung nham nửa đỏ rực, nửa cháy đen, cảnh tượng như vậy kéo dài không thấy điểm cuối, như biển cả.
“Sư tỷ, nắm chặt tay đệ."
Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen_hot. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!