Lọc Truyện

Rể Ngoan Xuống Núi Tu Thành Chính Quả (Rể Ngoan Giá Đáo)

Người đó đang đứng quay lưng về phía họ, thanh kiếm hư vô kia hiện đang nắm trong tay người ấy.

Thấy bóng lưng ấy, Hướng Vãn Tình sững sờ, rồi kinh ngạc kêu lên: "Nhị sư huynh!"

Bóng người trong vùng sáng đó xoay người.

Lý Dục Thần chưa từng gặp nhị sư huynh, anh nhìn thấy gương mặt trẻ trung, giữa lông mày có khí khái anh hùng, mà trong ánh mắt có sự từ bi khó nói thành lời

Loại ánh mắt này, Lý Dục Thần chỉ từng thấy trên gương mặt của thầy Trí Nhẫn ở Tiền Đường.

Lý Dục Thần cảm thấy rất kỳ lạ, loại ánh mắt này không nên xuất hiện trong mắt của đệ tử Thiên Đô, càng không nên xuất hiện trên người người say mê kiếm đạo như nhị sư huynh, nhập hồn vào kiếm.

“Huynh biết sẽ có người từ Thiên Đô đến, nhưng huynh không ngờ là muội, Vãn Tình!" Giọng nói của nhị sư huynh rất dịu dàng, điều này càng khiến Lý Dục Thần bất ngờ.

Hướng Vãn Tình dường như cũng không quen lắm, điều này rất khác với nhị sư huynh mà cô ấy từng quen biết.

Nhị sư huynh đứng trong ánh sáng, mờ mờ ảo ảo, khiến người ta không thể nhìn rõ, thần thái và từ ngữ quá khác biệt, khiến Hướng Vãn Tình không khỏi sinh lòng nghi ngờ.

"Huynh là nhị sư huynh thật sao?"

"Huynh là Liệt Thừa Phong, nhưng huynh đã chết rồi, đây chỉ là tia tàn hồn của huynh."

"Á?"

Hướng Vãn Tình hoảng hốt sợ hãi.

Lý Dục Thần cũng chấn động, tuy vừa rồi đã nhìn ra trạng thái của Liệt Thừa Phong có điều bất thường, nhưng trong cảm ứng thần thức, pháp lực mạnh mẽ, cảnh giới cực cao, tia tàn hồn không thể nào phát ra khí tức mạnh mẽ như vậy.

Mãi đến khi anh dùng thần thức khóa chặt thanh kiếm hư vô đang nằm trong tay nhị sư huynh, mới bừng tỉnh hiểu ra, nhị sư huynh lấy kiếm nhập đạo, người và kiếm sớm đã hợp nhất, kiếm hồn và sinh hồn không thể tách rời.

Người đang đứng ở đây, không phải là bản thể của nhị sư huynh, mà là kiếm hồn của anh ta, ánh sáng bao bọc quanh thân chính là kiếm ý cả đời của anh ta ngưng tụ thành ánh sáng.

Khi thần thuc cua Duc Than khoa vao kiem hon, Liet Thua Phong lap tức cảm ứng được, quay đầu nhìn, ánh mắt vốn từ bi bỗng trở nên nghiêm nghị.

“Người này là ai?"

Hướng Vãn Tình vội vàng nói: "Nhị sư huynh, đây là tiểu sư đệ Lý Dục Thần, là đệ tử cuối cùng mà sư phụ thu nhận vào mười tám năm trước, khi huynh rời núi đã bảy tám năm rồi, nên không biết đệ ấy"

'Lý Dục Thần ... Lý Dục Thần ... " Liệt Thừa Phong lặp lại tên của Lý Dục Thần, trầm ngâm, chợt hỏi: "Đệ họ Lý?"

Trong lòng Hướng Vãn Tình cảm thấy buồn bã, cho rằng Liệt Thừa Phong quả nhiên chỉ còn tàn hồn, thần trí không rõ, nếu không thì sao hỏi Lý Dục Thần họ Lý, chuyện này quá hiển nhiên như vậy?

Thế nhưng trong lòng Lý Dục Thần chấn động, có chút chờ mong nói: "Phải, đệ họ Lý, đến từ nhà họ Lý ở thủ đô.”

Bạn đang đọc truyện mới tại metruyenhot..vn. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận