Lọc Truyện

Rể Ngoan Xuống Núi Tu Thành Chính Quả (Rể Ngoan Giá Đáo)

Mã Sơn hơi dở khóc dở cười, không biết nên khen sự tự tin của đứa trẻ này, hay nên giơ ngón tay cái vì độ mặt dày của cậu ta. Nhưng có một điều có thể chắc chắn, cha mẹ đứa trẻ này nhất định cũng không biết xấu hổ, nếu không phải do cha mẹ nói rằng cậu ta là thánh nhân chuyển thế, thì bản thân đứa trẻ sao lại nghĩ như thế được?

"Thánh nhân chuyển thế à!" Mã Sơn cố tỏ vẻ kinh ngạc, "Tôi nghe nói khi thánh nhân ra đời ắt có dị tượng, khi cậu ra đời chắc hẳn cũng có ánh sáng đỏ đầy phòng, rắn trắng lượn quanh giường?"

Narendra cười ha hả: "Thế đã là gì! Ba trăm năm trước, thiên hạ từng có tin đồn, rằng ba trăm năm sau sẽ có thánh nhân ra đời. Khi đó mẹ tôi đã mang thai tôi rồi, suốt ba trăm năm vẫn chưa sinh ra được. Mãi đến ba năm trước, khi kỳ hạn ba trăm năm vừa đến, tôi mới thuận lợi giáng sinh nhân gian. Lúc ấy hải uyên dị động, long khí cuồn cuộn, cánh cửa pha lê khổng lồ hiện lên dưới đáy Đại Tây Dương, anh nói xem, thế có tính là dị tượng không?"

Narendra nói hăng say, không nhận ra sắc mặt dị thường của Tolama bên cạnh cậu ta.

"Thiếu gia, trên bàn cược thì nên nói chuyện bàn cược, những thần tích ấy, cần gì phải kể cho người phàm nghe." Tolama nhắc nhở.

Mọi người trên thuyền nghe mà chẳng hiểu gì, không biết giữa Narendra và Mã Sơn rốt cuộc đang nói chuyện gì, khi thì là xương sườn, khi thì là bật lửa, lúc lại là thánh nhân chuyển thế.

Mã Sơn lại nhíu mày. Anh ta tin rằng Narendra không nói dối, đứa trẻ này kiêu ngạo, mà người kiêu ngạo thì thường khinh thường chuyện nói dối.

"Vậy là cậu chỉ mới ba tuổi?" Mã Sơn nhìn gương mặt non nớt kia hỏi.

"Hừ!" Narendra rõ ràng rất ghét người ta nhắc đến tuổi của mình, giống như cậu ta ghét bị gọi là thẳng nhóc vậy, "Tôi tu hành trong bụng mẹ suốt ba trăm năm, tính theo tu hành thì tôi đã ba trăm tuổi rồi."

Mã Sơn gật đầu: "Được, vậy lát nữa tôi thắng cậu thì không tính là bắt nạt trẻ con roi."

Narendra cười khẩy: "Anh thắng rồi hẵng nói! Muốn chơi gì? Poker? Hay xúc xắc?"

Mã Sơn cười: "Những trò của người phàm này sao xứng để thánh nhân chơi? Muốn chơi thì chúng ta chơi thứ khác một chút."

Tolama nhắc nhở: "Anh Mã, đây là sòng bạc, có quy tắc riêng của sòng bạc. Thiếu gia, đừng để bị hắn dụ dỗ, chúng ta là nhà cái."

Mã Sơn bắt chước dáng vẻ Narendra khi nãy, nhún vai: "Phải, trẻ con thì vẫn nên nghe lời người lớn, người phàm dù sao cũng chỉ là người phàm, vậy thì chúng ta chơi poker đi."

Narendra kiêu ngạo tức giận: "Ai nói tôi là trẻ con? Tôi không cần nghe lời ai hết! Nói đi, anh muốn chơi gì?"

Tolama khẽ lắc đầu, sắc mặt cực kỳ khó coi, nhưng lại không thể làm gì.

"Được lắm, có gan!" Mã Sơn giơ ngón cái khen, "Cậu biết pháp thuật, tôi cũng biết pháp thuật, vậy chúng ta đấu pháp thuật một trận đi."

"Đấu pháp thuật?"

"Sao? Cậu sợ à?"

"Hừ, tôi mà sợ anh hả? Chỉ là ngọn lửa vực sâu của tôi một khi đã thi triển thì vạn vật đều hóa tro, lỡ thiêu chết anh thì xương sườn cũng đốt sạch, thế thì không đáng."

Mã Sơn cười nói: "Đấu pháp thuật đâu nhất thiết phải sống chết, cũng có thể đấu văn mà."

"Đấu văn? Đấu thế nào?"

Lên google tìm kiếm từ khóa metruyen_hot để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận