Chị Mai ngồi bên cửa sổ của lầu Vọng Hải trên đảo bắc đảo Cửu Long.
Mưa đang rơi bên ngoài khung cửa sổ, xa xa là mặt biển mờ mịt xám xịt. Sóng biển đập vào ghềnh đá, phát ra tiếng vang thật lớn.
Trên bãi cát cách đó không xa, Lâm Vân và Nghiêm Cẩn vẫn đang đội mưa luyện công.
Gần đây hai người cực siêng luyện công, siêng đến mức muốn quên ăn quên ngủ.
Lâm Vân đã bước vào "Giả Tiên Thiên", cậu ta có thể tạm thời tiến vào trạng thái Tiên Thiên khi sử dụng Nhất Bộ Đăng Thiên. Còn Nghiêm Cẩn thì được hưởng lây, cậu ta cũng được chia cho một phần thuốc mà Tô Bích Lạc và những người khác cho Lâm Vân uống, công lực cũng tăng lên rất nhiều, tâm pháp Điếu Long gia truyền và một số công pháp Lý Dục Thần từng bí mật truyền dạy cho cậu ta đều có tiến bộ đáng kể.
Được "Nhất Bộ Đăng Thiên" của Lâm Vân truyền cảm hứng cho, khi sử dụng Điếu Long Can để câu rồng, Nghiêm Cẩn cũng có thể đột phá giới hạn trong một khoảng thời gian ngắn, tuy không phải là Tiên Thiên nhưng cũng gần như vậy rồi.
Hai người luyện công cùng nhau và còn nghiên cứu cách phối hợp tấn công, một Điếu Long Can, một cung Thiên Vũ, cái nào cũng là pháp khí đối phó với loài rồng.
Chị Mai phát hiện hai đứa trẻ này đúng là thiên tài, bảo sao năm xưa Lý Dục Thần lại tận tâm bồi dưỡng bọn họ.
Chỉ là cô ấy cũng có chút lo lắng, chuyện gì sẽ xảy ra khi hai chàng trai giết rồng đối mặt với chân long đây?
Lục Kính Sơn và Tô Bích Lạc đã đi suốt một ngày, đến giờ vẫn chẳng thấy tăm
hơi.
May mà biển vẫn lặng, hình như con bạch tuộc kỳ quái kia đã bị mũi tên của Lâm Vân dọa sợ, không dám làm loạn nữa.
Chị Mai dời ánh mắt nhìn ngoài cửa sổ đi rồi lấy một viên trân châu màu đỏ ra chơi đùa trên tay.
Đây là Xích Long Châu của đảo Cửu Long, Lục Kính Sơn đã giao nó cho cô ấy trước khi rời đi.
Chị Mai vốn không muon nhan, Xích Long Chau đa bau bạn ben Lục Kính Sơn gần trăm năm, Lục Kính Sơn cũng nhờ nó mới khôi phục được pháp lực, đánh bại hải tặc và trở thành đảo chủ đảo Cửu Long.
Một bảo vật như thế này, sao chị Mai có thể nhận được chứ?
Nhưng Lục Kính Sơn lại nói: "Giữ đảo mới là việc quan trọng nhất, tôi ở dưới đáy biển có nguy hiểm gì thì cùng lắm là chạy về ngay, nhưng đảo Cửu Long thì không thể thất thủ. Hồn Xích Long đã bầu bạn bên tôi được trăm năm, ngoài tôi ra không ai có thể điều khiển nó. Nhưng lần trước tôi thấy cô dùng Thất Bảo Hàng Long Tráo để điều khiển hồn Thương Long thuần thục như vậy, chắc hồn Xích Long cũng chẳng phải vấn đề."
Chị Mai bèn nhận lấy, dù sao đảo Cửu Long quả thật rất quan trọng.
Xích Long Châu tỏa ra ánh sáng màu đỏ kỳ dị, một luồng năng lượng đặc thù thấm vào kinh mạch cô ấy từ lòng bàn tay, cô ấy mơ hồ có thể nghe thấy tiếng rồng ngâm, tựa như long hồn bên trong đang biểu lộ sự kháng cự vậy.
Chị Mai dùng tay còn lại nhẹ nhàng vuốt ve bề mặt hạt trân châu như đang an ủi một đứa trẻ vậy.
Long hồn bình tĩnh lại, ánh sáng của hạt trân châu cũng từ từ rút đi.
Trên cầu thang vang lên tiếng bước chân bồm bộp.
Lâm Vân và Nghiêm Cẩn cùng đi lên lầu.
Lâm Vân ngồi phịch xuống đối diện chị Mai, tự rót cho mình một ly trà, uống một hớp rồi lau miệng nói: "Chị, chị yên tâm đi, lần này con bạch tuộc tám xúc tua đó mà dám ló đầu ra, em nhất định bắn nổ nó!'
Chị Mai cười nói: "Tự tin thế cơ à?"
"Tất nhiên rồi!" Lâm Vân nói: "Lần trước em đã phát hiện cung Thiên Vũ có thể khóa chặt yêu đan, chỉ là lúc đó em không đủ pháp lực để khống chế. Mấy ngày nay em với Nghiêm Cẩn đã nghiên cứu ra lối đánh phối hợp, với thực lực hiện tại của tụi em, em dám đảm bảo chỉ cần nó dám ló mặt ra, em chỉ cần bắn một mũi tên là nó đan của nó nổ ngay!"
"Vậy sao, giỏi thật đấy!" Chị Mai khuyến khích nói.
Nghiêm Cẩn ngồi bên cạnh mãi vẫn không nói gì, trông như đang có tâm sự não nề vậy.
"Sao thế Nghiêm Cẩn?" Chị Mai hỏi: "Em không tin những gì Tiểu Vân vừa nói
à?"
"Đâu, ảnh lo cho nhà ảnh thôi." Lâm Vân trả lời thay cậu ta: "Dạo này mưa lớn liên tục, đập An Giang mở bảy cửa xả lũ, Mai Thành nằm ngay dưới hạ lưu, cũng không biết nhà cũ nhà họ Nghiêm có bị hư hại gì không."
"Em gọi về nhà chưa?" Chị Mai hỏi.
Nghiêm Cẩn lắc đầu: "Họ vẫn đang cho là em đang học ở thủ đô, nếu biết em ở đảo Cửu Long, họ sẽ lo chết mất."
Chị Mai ngạc nhiên hỏi: "Em không nói sao họ biết được?"
Lâm Vân nói: "Haizz, chị Mai không biết đấy chứ, từ nhỏ tới lớn thằng em họ của em không biết nói dối, người nhà hỏi cái gì là khai sạch cái đó."
Chị Mai gật đầu. Nghiêm Cẩn thông minh bẩm sinh, nhưng đúng thật là một đứa trẻ thật thà và cũng là đứa trẻ có hiếu.
"Không biết nói dối là chuyện tốt, đó là phẩm chất rất tốt, cứ tiếp tục phát huy đi, xã hội thời nay hiếm có lắm đấy!" Chị Mai nói: "Rồi, em cũng đừng lo nữa, mở đập xả lũ là vì phía thượng nguồn Huy Châu đang căng thẳng, nhưng cũng không đến mức làm ngập lụt đâu. Dù có thiên tai thật thì chính phủ cũng không bỏ mặc, nhất định sẽ sắp xếp ổn thỏa thôi. Lát nữa chị sẽ giúp em hỏi thăm tình hình."
Lúc này chân mày Nghiêm Cẩn mới giãn ra, thở phào một hơi.
Đúng lúc đó, tam đảo chủ Ninh Phượng Toàn đến nói: "Chị Mai, trên đảo đến mấy vị khách kỳ lạ tới nói là muốn gặp Đinh Hương."
"Gặp Đinh Hương?"
Chị Mai rất tò mò, ai lại chạy đến đảo Cửu Long để tìm Đinh Hương chứ?
"Khách nào vậy?"
"Một người là chủ vườn trà Thanh Nham tên Từ Thanh, tôi nhớ trà trên đảo mình là do họ làm ra, dù chưa gặp mặt lần nào nhưng coi như là bạn cũ. Chỉ là mấy người đi cùng hắn ... Trương thiên sư của núi Long Hổ nói trên người họ có yêu khí, may mà tôi với anh hai ở đó, không thì đánh nhau rồi."
Chị Mai nghe vậy lập tức đứng bật dậy, thầm nghĩ vì sao đám người ở núi Vũ Di lại đến đây? Cô ấy vội rời lầu Vọng Hải, đi theo Ninh Phượng Toàn đến thẳng đến quảng trường trung tâm.
Lúc đến nơi, nơi đó đã tụ tập rat nhiều người, đều là những người đến hỗ trợ đảo Cửu Long hỗ trợ, vây thành một vòng tròn lớn, không khí ồn ào náo nhiệt mà căng thẳng vô cùng.
Ở giữa vòng vây là hai nhóm người đang đứng đối diện nhau.
Một bên là các cao thủ đạo môn với đại diện là Trương Vân Phổ của núi Long Hổ, Cổ Thủ Mặc của Mao Sơn và Lâm Thiết Phong của phái Thần Tiêu. Mặt mày ai nấy đều vô cùng nghiêm nghị, kiếm khí quấn quanh.
Con bên kia là Từ Thanh của vườn trà Thanh Nham, bên cạnh hắn là Ô Long chân nhân.
Hai người bọn họ trông khá bình thường, chỉ mặt mày có hơi khó chịu, nhưng lão quái áo đỏ và Bán Thiên Yêu đứng sau lưng họ đã không còn kiên nhẫn nữa, vẻ mặt đầy tức giận, cố gắng đè nén yêu pháp.
Chị Mai từng đến núi Vũ Di nền đã từng tiếp xúc qua với bọn họ, biết họ không phải loại yêu quái tầm thường, năm xưa lão quái áo đỏ không chịu phục mà còn dám xông lên đánh cả Lý Dục Thần; còn Bán Thiên Yêu lại có thể đấu pháp với Tử Hư chân nhân ở dãy sau núi Thục Sơn hàng trăm năm mà không phân thắng bại.
Nhưng lại chưa từng nhìn thấy Ô Long chân nhân ra tay lần nào, cũng chẳng rõ thực lực ra sao. Nhưng đa là người được Minh Bộc nhờ giữ đen Minh Hải ở núi Vũ Di chờ Lý Dục Thần, lại còn có thể trông giữ được lão quái áo đỏ này, chắc chắn không thể yếu được.
Bạn đang đọc truyện mới tại metruyenhot..vn. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!