Nhìn họ vừa đùa vừa nói, Rakshasi đang nằm xụi lơ trên đất tức giận vô cùng, nhưng nhớ lại khu rừng rậm rạp vừa rồi, lại không khỏi thấy sợ hãi.
"Không thể nào! Không thể nào!" Bà ta liên tục lắc đầu, "Sao cô có thể khống chế được sức mạnh của Đại Địa chứ? Ngay cả Pháp Đế Mã cũng chưa từng làm được, bà ta không thể rời khỏi Tùng Lâm, không thể rời khỏi Nam Dương, rời đi là bà ta sẽ mất đi sức mạnh của Tùng Lâm. Nơi này là thành phố Atlan, sao cô có thể hóa thân thành cây cối ở đây được? Không thể nào! Rốt cuộc cô là ai? Rốt cuộc các người là ai?"
Rakshasi trở nên cuồng loạn.
Tra Na Lệ lạnh lùng nhìn bà ta: "Rừng xanh ở khắp nơi, nó từng bao phủ cả thế giới, cho đến khi bị các người hủy hoại. Nhưng đất mẹ là vĩnh hằng, cho dù nhân gian thay đổi thế nào, chỉ cần mặt đất còn tồn tại, Tùng Lâm sẽ không bao giờ biến mất."
"Đừng dùng những đạo lý này để dạy đời tôi!" Rakshasi hét lớn, "Nhất định là tên kiếm tiên đó, nhất định là hắn đã dạy các người loại tiên pháp lợi hại này. Hừ, các người đừng vội đắc ý! Tôi đấu không lại cô, nhưng không có nghĩa là tộc Rakshasa của tôi sẽ sợ các người. Biết đây là nơi nào không? Biết đây là sản nghiệp của ai không? Cô có gan thì giết tôi đi, công chúa của bọn tôi sẽ không tha cho các người đâu! Đại vương Nandin sẽ san bằng thành phố của các người, ném các người vào địa ngục!"
Tra Na Lệ nghe mà nhíu mày.
Mã Sơn nghe xong chẳng hiểu gì, nói: "Cái gì mà loạn xà ngầu thế này! Đại vương Nandin là ai? Người này bị điên rồi à?"
Tra Na Lệ đáp: "Đại vương Nandin mà bà ta nói chắc là chỉ con thú cưỡi của thần Shivin trong giáo hội Bà La Môn, vốn là một con bò trắng một sừng. Người Thiên Trúc coi bò là hiện thân của thần linh, vô cùng tôn sùng loài bò, cũng chính vì con bò này."
"Một truyền thuyết thần thoại, liên quan gì đến họ chứ? Lại còn thú cưỡi của thần Shivin, Thái Thượng Lão Quân cũng cưỡi trâu đó thôi!"
"Không thể nói là không liên quan." Tra Na Lệ nói, "Trước đây em từng nghe sư phụ kể về chuyện của tộc Rakshasa, tương truyền từ xa xưa, tộc Rakshasa vốn là chủng tộc trốn thoát từ địa ngục, họ có thể điều khiển ác quỷ, triệu hồi tà linh, là kẻ thù chung của thiên hạ. Sau trận đại chiến ma thần thời thượng cổ, thần Shivin bị phong ấn, bò trắng Nandin được tự do, cưới công chúa La Sát là Kara làm vợ, từ đó mối quan hệ giữa tộc Rakshasa và giáo hội Bà La Môn trở nên hòa hoãn, thậm chí còn trở thành một nhánh thế lực quan trọng trong đó."
"Bò trắng cưới công chúa Rakshasa? Vậy chẳng phải là ... Ngưu Ma Vương à?" Mã Sơn cuối cùng cũng nhớ ra mình đã nghe tên Rakshasi ở đâu, chợt cảm thấy hơi hoang đường, "Đừng nói với anh là công chúa của họ còn cầm cây quạt trong tay nhé!"
Tra Na Lệ cũng bật cười: "Điều sư phụ em kể chỉ là truyền thuyết thôi, chưa chắc là thật, biết đâu người viết tiểu thuyết kia nghe những truyền thuyết này rồi lấy cảm hứng cũng nên."
Hai người vừa nói vừa cười, bỏ mặc Rakshasi một bên, khiến bà ta tức điên.
Lúc này, Abhishek đột nhiên nói: "Hai vị, lần này các vị đến đây chắc không phải chỉ để đánh nhau chứ? Chúng tôi đã thấy rõ thực lực của hai vị, nhưng cuối cùng vẫn phải giải quyết mọi chuyện, trừ khi các vị định san bằng cả thành phố Atlan, đúng không, hai vị?"
Mã Sơn hơi ngạc nhiên nhìn Abhishek, tên này đến giờ vẫn giữ được bình tĩnh, cũng xem như có bản lĩnh.
"Được, anh nói xem giải quyết thế nào?"
"Hai vị, nơi này là thành phố cờ bạc, dĩ nhiên mọi chuyện nên được giải quyết bằng cách đánh bạc. Ở Las Vegas hay Hào Giang, các vị chẳng phải vẫn làm vậy sao?"
"Đánh bạc?" Mã Sơn cười khẩy, "Được thôi, nhưng ai trong các người sẽ đánh bạc với tôi? Tiền cược là gì?"
Abhishek nói: "Thành phố Atlan hơi khác với các thành phố cờ bạc khác. Bề ngoài, chúng tôi điều hành các sòng bạc trong thành phố, ví dụ như cung điện Taj Mahal này, nhưng thực ra, những ván cược quan trọng ở nơi này đều diễn ra trên thuyền."
'Trên thuyền?"
"Đúng vậy, đây là vùng ven biển, bên ngoài chính là Đại Tây Dương mênh mông vô tận. Chúng tôi có những du thuyền chuyên dụng cho việc đánh bạc, ván cược sẽ diễn ra trên vùng biển quốc tế, cho dù cược thế nào, ở nơi đó cũng sẽ không bị ràng buộc. Nếu anh đồng ý, chúng tôi có thể đặc biệt tổ chức cho các vị một trận, dùng chiếc thuyền lớn nhất, mỗi bên cử đội mạnh nhất, số người không quá mười, hoặc các vị có thể tự quyết định. Giới hạn trong ba ngày, đến khi hết thời gian, trên tay người nào có nhiều chip hơn thì người đó thắng. Nếu các vị thắng, chúng tôi sẽ rút khỏi thành phố Atlan."
"Nói nghe hay lắm, nhưng anh có đủ quyền quyết định không?" Mã Sơn hỏi.
Abhishek khe mỉm cười: "Những việc khác thì tôi có thể không quyết được, nhưng chuyện đánh bạc thì tôi hoàn toàn có thể làm chủ."
"Nói nghe nhẹ nhàng nhỉ, nếu các người thắng, đương nhiên mọi chuyện đều do anh quyết, nhưng nếu các người thua, đến lúc đó cấp trên của anh phủi tay chối bỏ thì chúng tôi tìm ai nói lý đây?" Mã Sơn cười khẩy, "Chúng tôi không sợ anh giở trò, nhưng chúng tôi không muốn mất thời gian, tốt nhất để ông chủ của anh ra mặt đi."
"Đợi lên thuyền rồi thì dĩ nhiên các vị sẽ gặp được ông chủ của tôi thôi." Abhishek nói.
Mã Sơn biết rõ đối phương có âm mưu, nhưng anh ta chẳng bận tâm, nếu ra biển đánh cược mà lại sợ hãi lùi bước thì anh ta không phải Mã Sơn, cũng chẳng đến thành phố Atlan này.
"Được, vậy cược với các người một ván, nhưng ba ngày thì lâu quá, ông đây đâu rảnh vậy, một ngày thôi. Ngày mai luôn, thế nào?"
"Được, chốt kèo!" Abhishek sảng khoái đồng ý.
Sáng hôm sau, Mã Sơn và Tra Na Lệ đứng trên bến cảng của thành phố Atlan, nhìn chăm chú vào vật khổng lồ trước mắt -- có lẽ đây là du thuyền cỡ lớn xa hoa nhất thế giới.
Ánh bình minh chiếu lên thân du thuyền, phủ lên đó một lớp ánh vàng rực rỡ, khiến chiếc du thuyền này trông chẳng khác nào một tòa cung điện nổi trên mặt biển. Bề ngoài du thuyền cực kỳ tráng lệ, thân thuyền đính đầy những viên đá quý lấp lánh, tỏa ra ánh sáng ấm áp dịu dàng qua khung cửa sổ khổng lồ, như đang chào đón từng vị khách quý sắp bước lên thuyền.
Tra Na Lệ mặc váy dạ hội, khoác tay Mã Sơn trong bộ vest trắng, chậm rãi tiến về phía lối lên thuyền.
Trận cược sắp diễn ra trên vùng biển quốc tế của Đại Tây Dương này đã lan truyền khắp thế giới từ ngày hôm qua.
Lang Dụ Văn cử người mang lễ phục đến cho bọn họ, nói rằng không thể để mất thể diện và khí phách của Mã gia Hào Giang và thần nữ Đại Mã.
Cử hẳn một chiếc máy bay riêng chỉ để đưa hai bộ lễ phục, quả thật rất có khí phách.
Hành động khí phách ấy đương nhiên khiến cả thành phố Atlan chấn động.
Mã Sơn biết rõ Lang Dụ Văn cố tình làm vậy, người này luôn làm việc chu toàn, suy tính sâu xa, ngay từ ngày đầu tiên ông ta tiếp quản tập đoàn Kinh Lý, khi vẫn còn thuê văn phòng ở Hòa Thành, ông ta đã bắt đầu dàn xếp thế lực ở Hương Giang và Bắc Mễ. Điều này khiến Mã Sơn vô cùng khâm phục.
Mã Sơn vốn không thích mặc lễ phục, nếu là người khác đưa lễ phục đến thì anh ta chẳng buồn nhìn, nhưng vì là Lang Dụ Văn gửi đến nên anh ta đã mặc vào.
Lên google tìm kiếm từ khóa metruyenH0t để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!