Hướng Vãn Tình đuổi theo nó.
Lý Dục Thần bám sát theo sau.
Con đường Hoa Bỉ Ngạn đi quanh co uốn lượn, nhưng lại luôn theo một quy luật nhất định.
Hai bên đường muôn hoa lạ kỳ nở rộ, có loài tỏa ra ánh sáng yếu ớt, có loài lại phát ra những tiếng chuông êm tai, mỗi bước chân đều như đang hòa vào một điệu nhạc du dương. Hai người càng đi càng sâu như bước vào một giấc mơ bất tận.
Hai người tiếp tục đi theo hoa Bỉ Ngạn, bước trên con đường hoa, băng qua từng cánh đồng hoa và cả những dòng suối nhỏ. Tiếng nước trong trẻo du dương như thì thầm kể ra những bí mật của thế giới này.
Lý Dục Thần giữ chặt lấy Hướng Vãn Tình đang chạy, dừng bước.
"Sao thế?" Hướng Vãn Tình ngạc nhiên hỏi, ánh mắt vẫn dán chặt vào đóa Bỉ Ngạn đang bay xa ở trước mặt.
"Đây là pháp trận!" Lý Dục Thần nói.
"Pháp trận?" Hướng Vãn Tình giật mình, nhưng dù gì cũng là đệ tử Thiên Đô nên cô ấy nhanh chóng nhận ra: "Chẳng trách đường đi lại kỳ lạ như vậy, thì ra biển hoa này chỉ là ảo giác!"
Lý Dục Thần gật đầu: "Ừm, nếu cứ đi theo hoa Bỉ Ngạn, chúng ta sẽ chết ở đây."
"Nhưng trong sách ghi hoa Bỉ Ngạn là loài hoa dẫn đường cho linh hồn đi qua Hoàng Tuyền tới bờ bên kia mà!" Hướng Vãn Tình nói.
"Trên đường Hoàng Tuyền vốn không có người sống, hoa Bỉ Ngạn chỉ dẫn đường cho linh hồn người chết chứ không phải cho người sống. Có lẽ sinh khí trên người chúng ta đã kích hoạt pháp trận này, mà hoa Bỉ Ngạn là hoa của giới Âm Dương, dẫn âm hướng dương và dẫn dương hướng âm theo hai chiều ngược nhau. Chúng ta là người sống thì nó sẽ dẫn ta đến cái chết."
Hướng Vãn Tình nghe thế thì chau mày: "Vậy phải phá trận thế nào?"
Lý Dục Thần nói: "Kiểu trận pháp nằm giữa hai giới Âm Dương thế này thường được hình thành theo cách tự nhiên, hoặc cũng có thể do thánh nhân thời xa xưa bố trí, muốn phá cũng chẳng dễ dàng gì."
"Haizz, giá mà Thập Tứ sư tỷ ở đây thì đỡ biết mấy, tỷ ấy tinh thông trận pháp có lẽ cổ thư Thiên Đô có ghi chép về loại trận này." Hướng Vãn Tình thở dài nói.
Lý Dục Thần lắc đầu: "E rằng có là Thập Tứ sư tỷ cũng không phá được nó, bởi vì nó là tử trận."
"Tử trận?"
"Ừm, là tử trận! Một trận pháp thường sẽ mở bát môn, có sinh có tử, ngoài việc không chém cùng giết tuyệt ra, giữ lại một đường sống cũng còn là để phòng khi vây địch lại tự nhốt chính mình. Nhưng có vài loại trận không cho địch một con đường sống, cũng chẳng lo chuyện tự giam lấy mình nên cũng chẳng cần mở cửa sinh hay bất kỳ một lỗ hỏng nào làm gì. Những trận như vậy gọi là tử trận. Tử trận, tức là không có cách phá giải."
"Vậy thì phải làm gì?" Hướng Vãn Tình lo lắng hỏi.
Lý Dục Thần bỗng bật cười, nói: "Khi phá trận không nhất thiết phải tuân theo nguyên lý số học của kỳ môn, giống như đánh bài cũng đánh theo luật rừng được, thích thì lật bàn thôi."
Hướng Vãn Tình lập tức hiểu ra: "Ý đệ là dùng sức mạnh để phá trận?"
Lý Dục Thần gật đầu: "Vâng, ba đánh một không chột cũng què, dùng sức mạnh phá trận dễ như trở bàn tay, dù trận pháp có tinh diệu đến đâu cũng vô ích."
"Nhưng, lấy sức mạnh để phá trận, đồng nghĩa với việc sức người phải mạnh hơn pháp trận, chuyện này ... "
Lên google tìm kiếm từ khóa metruyenH0t để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!