Cho đến khi một giọng nói vang lên:
"Mọi chuyện đã kết thúc rồi!"
Bạch Thần nhìn núi tuyết ánh vàng, hồi tưởng lại trận chiến ác liệt vừa qua, không khỏi cảm khái.
Giờ đây, thần Shivin đã bị ngọn nui hung vĩ trấn áp, dưới có xiềng xích địa mạch năm phương, trên có uy lực của Phật pháp vô biên.
"Mọi chuyện đã kết thúc rồi, chúng ta về thôi, tôi nhớ cái giếng ở Ngô Đồng Cư rồi."
Người vừa nói chính là Tiểu Hắc.
No đã biến lại thanh dáng vẻ nhỏ bé.
Tiểu Bạch quấn trên lưng nó.
ở đó, còn có sáu viên xá lợi.
Vô Hoa đưa tay khẽ vuốt, phát hiện ra những viên xá lợi ấy đã gắn chặt vào lưng rùa, hòa làm một thể, không thể gỡ xuống nữa.
Không thể mang xá lợi về chùa Thiên Trúc được nữa, nhưng Vô Hoa cũng không buồn, nhìn thấy dáng vẻ bạch xà cuộn tròn trên lưng rùa, anh ta biết, cuối cùng họ đã có được chốn quy tụ tốt đẹp.
"Sư phụ ... "
Vô Hoa hướng về núi tuyết ánh vàng, chắp tay quỳ xuống.
Khóe mắt anh ta tuôn lệ.
Day khong phai la nuoc mat dau buon, cung khong phai la nưoc mat cảm động, mà là từ bi.
Anh ta cuối cùng cũng hiểu được Phật pháp mà sư phụ từng nói -- vui cùng chúng sinh, cứu khổ cho chúng sinh, lấy tâm vô lượng, độ vô lượng kiếp!
"Chúc mừng anh, đại sư Vô Hoa!" Bạch Thần bên cạnh cảm nhận được sự lột xác của Vô Hoa.
Lúc còn ở Muktine, anh ta chỉ là một võ tăng bình thường biết chút tu hành.
Khi Bạch Thần đưa anh ta và Đinh Hương qua thung lũng sông Kaligan, sau đó chiến đấu với thần Shivin, Vô Hoa chống trượng Tử Trúc trở về, đã có phong thái của một bậc đại sư.
Còn giờ đây, anh ta đã đại triệt đại ngộ, có được tâm vô lượng chân chính, đắc đạo thành Phật chỉ còn là vấn đề thời gian.
Đinh Hương cũng mừng thay cho Vô Hoa, không uổng công duyên pháp khi xưa Trí Nhẫn thu nhận anh ta làm đồ đệ.
"Anh Bạch, long đan của anh mất rồi, chúng ta đi tìm thử xem. Chắc hẳn còn trong núi, chỉ cần anh có thể cảm ứng được vị trí, tôi dùng pháp luân chuyển là có thể lấy ra." Đinh Hương nói.
Bạch Thần lại lắc đầu: "Thôi, mất thì mất. Tôi tu hành vạn năm, toàn tâm chỉ để hóa chân long, giờ đã mất long đan, trái lại thấy cả người nhẹ nhõm."
Đinh Hương hơi áy náy: "Xin lỗi, đều tại tôi ... "
Bạch Thần lắc đầu ngăn cô ấy, bật cười ha hả: "Mất long đan, tôi chỉ mất đi sức mạnh của rồng, nhưng cảnh giới tu vi của tôi vẫn còn. Tôi cũng có thể từ đây toàn tâm làm người. Trước kia tôi cho rằng làm người không tốt, quá nhiều ràng buộc, nhưng giờ nghĩ lại, làm người cũng chẳng có gì không tốt. Cô Đinh, nếu có thời gian, giảng cho tôi nghe đạo của anh Lý đi."
Đinh Hương hơi ngạc nhiên, rồi chợt hiểu ý của Bạch Thần, khẽ bật cười: "Được, đạo của anh Dục Thần rất hợp với anh, chỉ là không phải một sớm một chiều là học thành được đâu."
Bạch Thần nói: "Nguyện theo cô, dẫu chân trời góc bể."
Đinh Hương gật đầu, nhưng nét mặt thoáng u sầu, nhìn về ngọn núi cao phía trước noi: "Toi e la khong đi được đen chan troi goc be."
"Tại sao?"
"Địa mạch nơi này đã bị tổn hại, tuy tôi đã gom địa mạch năm phương để bù đắp, lại có Phật pháp vô biên của đại sư Trí Nhẫn trợ giúp, nhưng vẫn không thể hoàn toàn hàn gắn khe nứt. Tôi phải ở lại đây, từ từ tu bổ địa mạch bị tổn hại, ngăn minh khí trào lên."
"Được, vậy tôi ở lại cùng cô, làm hộ pháp cho cô." Bạch Thần nói không chút do dự.
"Còn một chuyện nữa ... " Trên gương mặt Đinh Hương càng thêm u sầu, trong mắt mang theo một tia bi thương, nước mắt trong veo lăn quanh khóe mi, "Tôi phải đưa Tiểu Bắc trở về!"
Lúc này Tiểu Hắc và Tiểu Bạch mới nhớ ra Từ Hiểu Bắc cũng đến đây, bèn hỏi chuyện gì đã xảy ra.
Vô Hoa bèn tóm lược lại những chuyện đã xảy ra trong đền Muktine.
Mọi người đều cảm thấy thương tiếc và đau lòng cho Từ Hiểu Bắc.
Lên google tìm kiếm từ khóa metruyenH0t để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!