“Anh có sao hay không?”
Hàn Tần mặt mày xanh tái, nhưng có vẻ rất tức giận, chỉ cởi vội áo khoác rồi rút khăn mùi xoa khẩn trương đưa đến lau vết máu rỉ trên mặt Ngạn Hi.
Anh Phó chạy đến, tay liên tục ấn phím gọi báo cảnh sát, sau đó mới quay sang xem xét mọi người, trông thấy Ngạn Hi bị thương ở mặt không khỏi nóng ruột chửi bới mấy câu.
“Chiếc xe đó chạy vào làn đường dành cho người đi bộ, rõ ràng là cố ý.”
Hàn Tần lạnh lùng nói ra suy đoán của mình. Ngạn Hi tái mặt, không ngừng sợ hãi, “Ngạn Tuấn! Ông ta muốn giết em nữa sao?”
“Em có đau không? Tại sao lại tỉnh như vậy?”
Ngạn Hi lắc đầu, “Em chỉ nghe cả người lạnh buốt.”
“Em đang run, nên mới không cảm thấy đau. May mà vừa rồi tránh kịp...”
Ngạn Hi chạm vào mặt mình, thì cảm nhận được vết máu chảy, không khỏi hoảng sợ, “Mặt của em... nhìn đáng sợ hay không?”
Hàn Tần thật tình xem xét, sau đó lắc đầu, “Không bị hủy cái dung mạo trời phú này được đâu, em khỏi lo.”
“Mẹ kiếp! Ăn nói như vậy có còn là người.”
Hàn Tần không hề nhân nhượng buông lời đả kích, “Quả báo nhãn tiền, câu này ứng với em rồi. Lần trước rạch mặt Hoàng Linh San bụng dạ hả hê, bây giờ lại tái hiện lên người em rồi đấy!”
Ngạn Hi tức giận muốn nổ tung, không ngừng lao đến đấm đá Hàn Tần không thương tiếc, mà bản thân Hàn Tần cũng không chấp nhất cứ trêu chọc lườm cô đang không khác nào con mèo hoang phá phách.
“Khoan đã.” Ngạn Hi chợt dừng lại, vẻ mặt đầy nghi hoặc, “Không chừng... chính là ả nhân tình của anh sinh lòng độc ác cũng nên lắm.”
Hàn Tần kinh ngạc, “Ý em là Hoàng Linh San?”
Ngạn Hi mím chặt môi, lòng đầy oán hận.
Đợi khi đến bệnh viện xử lý vết thương, thì cả hai trở về biệt thự Hàn gia.
Hàn Tần bị thương cũng không hề nhẹ, tay cũng phải bó bột cẩn thận.
Lúc trở về lại sợ Ngạn Hi gây sự với Hoàng Linh San, nên bảo anh Phó coi chừng.
Ngạn Hi chạy đến phòng Hoàng Linh San, tức giận đùng đùng, đôi mắt hừng hực như muốn giết người.
Lúc đẩy cửa ra thì trông thấy Hoàng Linh San đang ngồi im lìm đọc sách dành cho phụ nữ mang thai, rất là nhàn nhã.
“Cô thuê người cho xe đụng chết tôi? Tôi không chết, về đây báo cho cô hay đây này.”
Hoàng Linh San hừ lạnh một tiếng, sau đó buông quyển sách trong tay đứng lên và nói, “Ngạn Hi! Cô đừng tưởng trở thành vợ chính thức của Hàn Tần thì có thể ra sức chà đạp tôi.”
“Chà đạp cô, vậy thì đã sao? Cô bước chân vào Hàn gia, dụ dỗ Hàn Tần, chính là tự bản thân muốn bị chà đạp.”
Hoàng Linh San tức run người, liền lao đến cấu xé lên người Ngạn Hi.
Ngạn Hi vừa bị thương, tay chân uể oải đau nhức, động tác rất vụng về. Cứ như vậy bị Hoàng Linh San đánh cho mấy tát tay đến đau rát.
Ngạn Hi bị Hoàng Linh San đẩy mạnh ngã ập xuống sàn, liền với tay lấy ngọn đèn thủy tinh đập vỡ xuống sàn nhà, khiến Hoàng Linh San không dám bước tới.
“Hoàng Linh San! Cô chưa nhìn ra được bản thân đang trong tình thế thê thảm ra làm sao ư? Tôi nhẫn nhịn... chính là sau này nhìn cô bị ruồng bỏ.”
“Chỉ cần đứa bé chào đời, nó trông giống Hàn Tần, tự giác anh ấy sẽ dành cho nó tình yêu thương, tôi hưởng phước hay không, câu trả lời sẽ sớm thấy.”
“Con của cô? Con của cô sau này sẽ là của tôi và Hàn Tần, cô chẳng qua chỉ là người đẻ thuê. Còn về hưởng phước, cách cô còn xa lắm.
“Ngạn Hi!”
Hàn Tần đẩy cửa bước vào sắc mặt tối sầm, níu áo cô kéo mạnh ra ngoài cửa, sau đó hướng nhìn anh Phó gằn giọng, “Bảo anh canh chừng thành ra như vậy?”
Anh Phó cúi đầu im lặng, hoàn toàn không có ý giải thích.
Hoàng Linh San trông thấy Hàn Tần có ý bênh vực mình liền kích động gào khóc ôm chặt lấy Hàn Tần, không ngừng oán thán.
Hàn Tần không tập trung lắng nghe chỉ liếc sang Ngạn Hi và bảo, “Anh có việc lên miền núi Đông Bắc, thời gian này em tạm về biệt thự Ngạn gia đi, nhớ nói rõ ràng với mẹ Dương.”
Ngạn Hi hậm hực, trừng mắt quay phắt đi.
Phía này, Hoàng Linh San vẫn ôm chặt Hàn Tần khóc lóc, “Đó là ý nghĩ của Ngạn Hi, hay cũng là ý nghĩ của anh?”
“Việc gì?”
“Em chỉ đẻ thuê, con của em sau này sẽ mang danh nghĩa là con ruột của Ngạn Hi.”
“Em không cần nghĩ nhiều.”
“Vậy vì sao anh cứ nhốt em ở đây, không cho em ra ngoài? Anh sợ em gây sóng gió phá hoại danh dự của anh hay sao? Đàn ông phụ bạc, chính là nói anh đấy!”
Hoàng Linh San oán hận trách mắng.
Hàn Tần buồn phiền, đẩy Hoàng Linh San ra khỏi người, sau đó quay lưng đi về phía thư phòng.
Anh Phó đứng lặng nhìn về Hoàng Linh San, ánh mắt trở nên lạnh lùng, kế tiếp mở lời cảnh cáo, “Cô đừng để tôi tra ra vụ việc hôm nay là do cô điều khiển người gây tai nạn, bằng không...”
“Bằng không thế nào? Anh bất quá chỉ là con chó theo đuổi Hàn Tần, ngay cả Ngạn Hi còn chưa dám động vào sợi tóc của tôi.”
Hoàng Linh San hất mặt ngạo nghễ đáp.
Anh Phó cười lạnh một tiếng, nhìn Hoàng Linh San bằng ánh mắt khinh thường, “Còn cô thì là gì?”
Anh Phó ném gói thuốc vào người Hoàng Linh San, từng lời áp đảo, “Đây là thuốc mà Ngạn Hi xin của bác sĩ, khiến trôi thai trong bụng...”
Hoàng Linh San rùng mình lùi lại một bước, “Hù dọa tôi sao?”
“Tôi ngăn cản là vì dựa theo tâm tư của Hàn tổng, nhưng khi Hàn tổng chán ghét cô rồi, thì thuốc này biết chừng là tự tay anh ấy ép cô uống. Còn nữa, Ngạn Hi đã kể cho tôi nghe, hôm đó cô ấy và Hàn tổng cãi nhau, hiểu lầm về chuyện bỏ thuốc trong rượu. Rốt cuộc cái thứ đêm đó tôi trông thấy, thực chất không phải thực phẩm chức năng.”
Hoàng Linh San tái nhợt lùi sát vào cánh cửa, hơi thở nặng nề.
Anh Phó lại tiếp tục, “Chỉ cần cô toan tính... tôi sẽ chú ý đến mọi hành động của cô, kể hết sự tình cho Hàn tổng. Cô tốt nhất nhất là an phận.”
Anh Phó xoay lưng rời đi. Hoàng Linh San phía này run sợ nhìn gói thuốc trượt người xuống đất, đầu óc rối bời.
Mà Hàn Tần bên trong thư phòng cũng không hề thoải mái, Lục Thăng cuối cùng đã liên lạc với anh chuyện chuyển hàng.
Anh phải tính xem làm sao để có thể không dính đến mấy thứ dơ bẩn đó, khiến bản thân rơi vào tròng, bị người khác khống chế đi sai đường lạc hướng.
Anh cũng không hiểu, vì sao Ngạn Tuấn giống như bốc hơi khỏi Giang Thành, không hề có chút động thái nào? Nếu như vụ tai nạn hôm nay là do ông ta gây ra... thì rất có thể, chuyến này anh đi, sẽ là cơ hội tốt để ông ta ra tay.