Lọc Truyện
Đường Mộ lại lần nữa bị làm đến ngất đi, hoàn toàn không biết nam nhân này kết lúc vào lúc nào. Khi Đường Mộ tỉnh dậy, đã thấy trên người mình một mảnh khô mát, đồ lót giữ ấm cũng đã được Thẩm trung tướng nào đó mặc cho. Đường Mộ xoay người ngồi dậy, với tay kéo khóa của chiếc lều xuất khẩu này ra, vươn đầu ra ngoài:

"Thẩm Lãng..."

Thanh âm vừa mới thốt ra bỗng dưng ngừng lại.

Nhưng mà nam nhân bên kia đã nghe thấy tiểu tổ tông nhà mình gọi, nhanh chóng quay đầu đứng dậy đi qua, thân mật lại xoa mặt Đường Mộ.

"Em dậy rồi hả? Có đói không?"

Đường Mộ liếc mắt nhìn Thẩm Lãng một cái, hơi hơi hếch cằm lên nhìn Thẩm Lãng chỉ vào một người xa lạ gần đó.

"Đó là ai đấy?"

"Người đi leo núi..."

"Con gái à?"

Đường Mộ nhướng mày, con gái mà cũng có thể leo lên mấy ngàn mét so với nóc nhà ư?

"Tiểu tổ tông, không ai quy định con gái không được leo núi cả! Em còn muốn ngủ nữa không? Không ngủ nữa thì dậy mặc quần áo vào. Ngoan, nếu không em sẽ cảm lạnh đấy!"

Đường Mộ lắc đầu, chui vô lều mặc quần áo? Để nam nhân nhà hắn ở cùng một người con gái khác ngồi một bên nói chuyện vui cười hớn hở, hắn còn có thể ngủ ngon được à? Tuy thần kinh hắn thô thật, nhưng cũng không thô tới mức hai tay dâng nam nhân nhà mình cho người khác. Hừ!!!

Rất nhiều năm trước Đường Mộ đã biết nam nhân nhà mình là một cái thứ chỉ đứng yên thôi cũng có thể trêu hoa ghẹo nguyệt được. Năm ấy Phong Khanh Dương làm ra những chuyện điên cuồng nào hắn còn nhớ rõ đây này. Hôm nay lại thêm một người nữa, hắn để yên mới là chuyện lạ!

Cô gái đang ngồi bên đống lửa nhìn thấy từ trong lều của Thẩm Lãng đột nhiên chui ra một người, có hơi kinh ngạc nhìn qua nhìn lại, nhìn tới nhìn lui trên người nam nhân kia, cô gái mỉm cười nói.

"Em còn tưởng anh đi một mình, không nghĩ tới anh còn có bạn đi cùng."

"Đi một mình? Nếu đi một mình thì tôi không có hứng thú."

Nếu không phải đi với tiểu tổ tông thì hắn chạy tới quân khu ngâm mình còn đáng giá hơn lên núi gấp trăm ngàn lần.

"Leo núi là một loại lạc thú, đi một mình lại càng thú vị hơn, không nhất thiết một hai phải có bạn đi cùng." Cô gái nói tiếp.

Thẩm Lãng cười cười, không trả lời, duỗi tay cầm lấy nồi áp suất mini đặt lên bếp lửa. Tiểu tổ tông nào đó hôm qua hoạt động quá công suất, hẳn là bây giờ rất đói rồi.

"Anh là dân leo núi hay là doanh nhân?"

"Chúng tôi là khách du lịch."

"Thật hiếm thấy, tình cảm anh em của các anh thật tốt."

Cô gái thấy hành động thân mật của Thẩm Lãng, nhưng lại không thấy vẻ mặt của y, nghĩ nghĩ chỉ có tình cảm anh em tốt mới có thể như vậy.

Thẩm Lãng cười cười, lắc đầu: "Chúng tôi không phải anh em."

Cô gái nhướng mày ngạc nhiên.

Đường Mộ thay đồ xong, vừa mới chui đầu ra khỏi lều đã bị tia nắng mặt trời chiếu thẳng xuống mặt, đưa tay lên che mắt thì thấy Thẩm Lãng vây vẫy bảo hắn lại đây. Đường Mộ thả tay đang che mắt mình xuống, chậm rãi đi về phía Thẩm Lãng, đặt bàn tay thon dài trắng nõn của mình vô bàn tay to lớn của Thẩm Lãng.

Thẩm Lãng lôi lôi kéo kéo cục cưng nhà mình ngồi xuống cạnh mình mới xoay người sang cô gái nói: "Đây là bạn đời của tôi."

Ý cười trên khóe môi cô gái lập tức bị vẻ kinh ngạc thay thế, kinh ngạc trong ánh mắt còn xen lẫn vài tia bài xích và khinh bỉ.

Đường Mộ cười lạnh nhếch môi, "Em đói rồi."

Thẩm Lãng xoa gáy Đường Mộ một cái, "Em chờ một chút, anh đã hâm nóng lại cho em rồi. Lúc nãy mẹ có gọi cho anh hỏi khi nào chúng ta về thì về thẳng đại viện ăn cơm. Ông nội cũng đã chạy nạn sang đại viện rồi, nói chúng ta mà còn không về thì ông ấy sẽ dọn đồ qua đại viện ở luôn. Đại viện Đường gia đã bị mấy đứa nhóc quậy cho tanh bành hết cả rồi."

"Chuyện này thì liên quan gì đến chúng ta?"

Đường Mộ hoàn toàn không có một tia đồng tình nào nói. Chuyện này có liên quan gì tới hắn đâu?!?

"Anh biết em sẽ nói vậy mà."

Thẩm Lãng sủng nịnh chọc chọc cái trán nhỏ của tiểu tổ tông nhà mình.

"Không về đại viện, đại viện có sập thì cũng không liên quan gì tới em cả."

Thẩm Lãng lắc đầu: "Tiểu tổ tông, nhiều lúc anh hoài nghi Đường gia rốt cuộc là đời trước đã làm bao nhiêu chuyện thiếu đạo đức với em vậy chứ!"

Sống hơn ba mươi tuổi đầu rồi còn ấu trĩ hơn mấy đứa nhóc ở nhà nữa! Tâm tình tốt thì giải quyết mà tâm tình không tốt thì mặc kệ sự đời...

"Anh tự đi mà hỏi, em làm sao mà biết được."

Thẩm Lãng lắc đầu, đứng dậy đi chuẩn bị chén bát, chuẩn bị bữa sáng tềnh êu cho tiểu tổ tông nhà mình.

Còn cô gái xa lạ ngồi bên kia từ lúc biết được quan hệ của hai người thì vẫn luôn im lặng, nhưng ánh mắt vẫn luôn dừng lại ở trên người hai người. Lúc Thẩm Lãng đứng dậy thì ánh mắt cô hoàn toàn dừng lại trên người Đường Mộ, ánh mắt mang theo tò mò và đánh giá.

"Không ai nói cho cô biết hành vi vừa rồi của cô là rất không có giáo dưỡng à?"

Đường Mộ vừa nói vừa đưa tay vô túi, lấy điện thoại ra, chọt chọt trên màn hình, gọi một cuộc điện thoại, cũng mang theo giọng điệu không có lễ phép mở miệng.

Nam nhân đột nhiên mở miệng, làm cô gái đang nhìn chằm chằm giật mình, vừa định mở miệng giải thích thì Đường Mộ đã lên tiếng trước.

"Tôi là Đường Mộ... Ừ, đã biết. Tạm thời tôi không ở công ty, dự án đó cứ tạm thời giao cho Đường Bác xử lý, hai ngày nữa tôi về... Trương Hành Trường? Bảo cậu ta hoãn lại hai ngày, khi nào tôi về tôi sẽ liên hệ cậu ta. Ba ông lớn họ Đường còn không xử lý được? Đi Đường gia tìm Đường lão tổng, ừ, nói là tôi bảo cậu tìm..."

Đường Mộ cúp điện thoại, tay còn đang chọt chọt trên màn hình điện thoại, nghiêng đầu quát Thẩm Lãng.

"Thẩm Lãng, đem máy tính lại đây cho em!"

[Nội tâm Thẩm Lãng: "Gì, em quát anh á? Quát to thế áaaaaaaa??? Em chạ iu anh, em chạ thưn anhhhh."]

Thẩm Lãng đang làm công tác chuẩn bị đồ ăn ở bên kia, nghe thấy tiếng quát của bà xã nhà mình lập tức dừng tay, xoay người chạy về lều lấy chiếc máy tính tùy thân không bao giờ rời khỏi người bà xã mình, lại lục lọi trong ba lô lấy ra một đôi bao tay mỏng, đi qua ngồi xổm xuống cẩn thận mang vào tay cho Đường Mộ, rồi mới tiếp tục đi chuẩn bị đồ ăn cho hắn.

Cô gái vẫn ngồi bên cạnh nhìn, nhìn nam nhân một bên gõ gõ máy tính cực kỳ chuyên chú, ý vị trong mắt bắt đầu không rõ.

Đồng tính luyến ái là như vậy ư?

Cô chưa từng tiếp xúc qua những người yêu người cùng giới bao giờ. Chỉ vừa mới tưởng tượng hai ng/ười đàn ông có cái gì đó liền không nhịn được ghê tởm. Đồng tính là cái loại làm người ta khinh bỉ, là cái loại không được xã hội chấp nhận, là cái loại không thể ra ngoài gặp người khác, là loại người không bình thường, tâm lý vặn vẹo, lạm giao, HIV,...

Cô cũng từng gặp qua, nhưng chỉ ở góc độ nhìn thấy từ xa chỉ cảm thấy rất không thoải mái, nhưng mà hai người kia...

"Bọn tôi kết hôn hơn 8 năm rồi."

Ăn xong bữa sáng, nam nhân gõ máy tính còn đang bận gõ, hình như là vẫn còn rất bận, còn người kia thì quay qua cười cười, mang theo sự kiêu ngạo và thỏa mãn.

Cô gái lại bị làm cho kinh ngạc một lần nữa, trừng to mắt.

"Chúng tôi vừa quen chưa tới ba tháng liền kết hôn, người thân bạn bè đều đến chúc phúc. Hiện tại chúng tôi kết hôn cũng hơn tám năm rồi, tình cảm cũng như năm đó vậy."

"Cho nên cô đừng có ôm ấp ý nghĩ gì với người này."

Đường Mộ đang bận rộn cuối cùng cũng ngẩng đầu lên, cười cười, nụ cười mang theo ý khiêu khích, và không quên lia cho cô nàng một ánh mắt phòng bị.

Thẩm Lãng ngồi bên cạnh nở nụ cười ba phần ôn nhu bảy phần cưng chiều nhìn tiểu tổ tông nhà mình.

Cô gái ấp úng mở miệng: "Tôi... Biết rồi."

#11/9/2022
Nhấn Mở Bình Luận