Lọc Truyện

Phiền Não Của Thiếu Niên Phản Diện


Không biết có phải là ảo giác của Phong Thiệu hay không, mà từ sau khi Thái Huyền và Bích Lạc rời đi, dường như mối liên kết giữa y và thai nhi này càng thêm chặt chẽ hơn trước mấy phần.

Tuy còn chưa được sinh ra hoàn toàn, cả cơ thể nó vẫn đang được một lớp kén bằng ma khí bảo vệ, dù không phát ra âm thanh nhưng lại có cùng tâm niệm với y.
Có đôi khi, thậm chí Phong Thiệu còn có thể cảm nhận được vui buồn của thai nhi.

Lúc y ôm nó vào lòng, nó sẽ cảm thấy vui vẻ, nếu y không ôm nó thì nó sẽ tức giận, rất dính người.

Ước chừng một, hai tháng sau, rốt cuộc thai nhi cũng thức tỉnh.

Cùng với tiếng gào khóc to rõ và cánh tay bé nhỏ không ngừng vùng vẫy, ma khí huyết sắc xung quanh thân nó cũng dần tản đi gần hết, để lộ ra một khuôn mặt bé tí nhăn nheo và dáng vẻ vô cùng đáng thương.
Tuy Phong Thiệu chưa từng ăn thịt heo nhưng cũng đã thấy heo chạy, có điều với chuyện nuôi nấng trẻ con thì thực sự không phải người trong nghề.

Y chỉ miễn cưỡng nhờ vào một vài ấn tượng trong trí nhớ để ôm nó vào ngực dỗ dành, thế nhưng tiếp theo phải làm thế nào thì y không biết.
Vì vậy Phong Thiệu triệu hồi Bồng Khâu ra muốn nhờ lão giúp đỡ, nhân tiện cũng chuẩn bị mấy con linh cầm.

Nơi này là thế tục, muốn tìm được linh cầm là chuyện rất khó, may mà trong túi ngự thú của y luôn chuẩn bị sẵn nguyên liệu nấu ăn.
Bồng Khâu từ Quỷ Ảnh hóa thành thực thể.

Ông ta đang định ôm lấy thai nhi xem xét kĩ càng nhưng đến phút cuối lại bỗng nhiêu rụt tay về, sau đó nhìn Phong Thiệu, giọng điệu tràn ngập vui vẻ: “Ngươi đúng là luôn gặp được cơ duyên tốt.

Đây chính là đại bảo bối đấy.”
“Nói vậy là sao?” Phong Thiệu vừa hỏi vừa trêu đùa đứa nhỏ trong lòng.

Mới qua vài ngày mà đứa nhỏ mặt đầy nếp nhăn đã thoát thai hoán cốt trở thành dáng vẻ của một đứa bé bình thường, cái miệng bé xíu đang ngậm lấy đầu ngón út của y, đôi mắt chớp chớp.
Bồng Khâu xoa xoa tay: “Đây chính là ma thai đấy! Biết bao nhiêu đại năng phải tiêu phí cả trăm cả ngàn năm cũng không tạo ra được nổi một viên, thế mà ngươi lại thành mèo mù vớ phải chuột chết!” Nói xong ông ta liền muốn vươn tay đoạt đi dịch dưỡng linh trong tay Phong Thiệu, vội la lên: “Ngươi cho nó ăn cái thứ vô dụng này làm gì, mau tìm chút tinh huyết nguyên phách đến đút cho nó.

Cho dù ngươi không đút thì hiện giờ hãy lập tức ăn thịt nó, đảm bảo tu vi ma công của người có thể tăng từ tứ hạt lên thành ngũ hạt, tu vi cảnh giới lại càng phải tăng lên một tầng, cũng tiết kiệm công sức mất chục, mấy trăm năm đấy!”
Phong Thiệu nhíu mày đánh tay ông ta: “Đây là con của sư thúc ta, nếu đã giao cho ta nuôi dưỡng thì ta cũng sẽ coi nó như con mình.

Cho dù nó có phải ma thai hay không thì sao ta có thể ăn nó được?” Cuối cùng còn không quên bổ sung thêm một câu: “Đừng cứ gọi là ma thai ma thai nữa, để ta đặt cho nó một cái nhũ danh… Hừm…”
Y cúi đầu nhìn bé con trong lòng đầu thì to mà phần thân có một khúc, cảm thấy rất đáng yêu cho nên “Cứ gọi là nấm nhỏ đi.”
Nếu đã không còn ôm tâm tư muốn ăn ma thai nữa, vậy Bồng Khâu cũng chẳng biết làm gì hơn bởi vì họ không thể dùng cách tạo ra ma thai để nuôi đứa bé này được.

Tuy rằng Bồng Khâu đã sống hơn một ngàn năm tuổi nhưng trừ lúc cần thải bổ, ông ta cũng không có đạo lữ và con cái, cho nên những chuyện liên quan đến việc nuôi trẻ con thì hoàn toàn không có chút xíu kinh nghiệm nào, cũng chẳng thể giúp gì được cho Phong Thiệu.


Nhưng những điều này không hề gây cản trở cho việc lão ăn sạch hết chỗ linh cầm rồi mới lui về trong bình.
Phong Thiệu không biết làm thế nào, đút nó ăn dịch dưỡng linh cũng không phải là cách hay, nấm nhỏ ăn xong vẫn không ngừng khóc nháo, chắc là do đói bụng.

Nếu thể xác nó vẫn là phàm nhân, vậy thì cần phải có sữa mẹ.

Vì vậy y đành phải ôm nấm nhỏ đi về phía thế tục để tìm nhũ mẫu phàm nhân đút sữa cho đứa bé trước.

Vừa ra khỏi động phủ, Phong Thiệu ngự kiếm mới hơn mười dặm đã phát hiện một thành trấn nhỏ.
Có điều lúc hai người bọn họ vừa đáp xuống đất liền phát hiện thành trấn này thật sự không phải nơi quá tốt lành, trọc khí* tràn khắp hang cùng ngõ hẻm, khắp nơi đều là xác người chết đói quần áo rách tả tơi.

Cho dù có người sống thì nhìn cũng đều vô cùng xanh xao vàng vọt, chẳng còn mấy phần không khí.

(trọc khí/ trọc dịch: khí bẩn/ dịch bẩn – một cái là không khí nơi phàm thế/ một cái là chung tình, vì tiện chữ trọc nên mình sẽ để nghĩa ở đây luôn cho các chương sau)
Một nơi như thế này đừng nói là tìm nhũ mẫu, cho dù có thì Phong Thiệu cũng không dám để nấm nhỏ dùng.
Phong Thiệu vốn tưởng rằng nơi này gặp phải đại họa, không ngờ y ngự kiếm bay đến mấy thành trấn xung quanh cũng đều cùng một tình trạng như vậy.

Phong Thiệu muốn đi thêm vài chỗ khác để xem có đỡ hơn không nhưng nấm nhỏ đã đói đến mức không kịp thở, dịch dưỡng linh cũng chỉ có thể bảo vệ được hồn tức, nguyên thần của nó thôi.

Cho dù có Tích Cốc đan nhưng một đứa bé không có tu vi lại chưa đầy tháng, lông tóc còn chưa mọc thì sợ là ăn vào sẽ không chịu nổi.

Huống chi trong túi gấm của y đều là Tích Cốc đan trung phẩm, thượng phẩm có dược hiệu vô cùng mạnh mẽ.
Dưới tình thế cấp bách, Phong Thiệu đành phải đáp xuống đất một lần nữa, vừa dỗ nấm nhỏ ngủ một lát vừa tìm kiếm chỗ ở của tu giả bên trong thành trấn để mua mấy viên Tích Cốc đan hạ phẩm cho nấm nhỏ dùng tạm.

Y thi triển thức tảo một chút liền tìm được phương hướng, có điều Phong Thiệu vừa mới đến nơi đã thấy mấy chục tán tu đang trốn chạy ra ngoài một cách vô cùng chật vật, bất chợt một con sóng lớn bỗng từ trên trời đổ sập xuống, thổi quét tới làm cho người ta không thể né tránh kịp.

Nhóm tán tu đối diện Phong Thiệu đang chạy trối chết thì đã sợ tới mức trắng bệch cả mặt, còn có rất nhiều tu giả khác càng chẳng thể trốn chạy kịp mà chỉ kêu thất thanh tại chỗ.
Đương nhiên thế trận bậc này không thể gây tổn thương cho Phong Thiệu nổi, y đã ngự kiếm bay lên từ sớm, chỉ có nấm nhỏ bị bọt nước bắt tóe vào mặt khiến cho nó đang lơ mơ ngủ thì bừng tỉnh, bĩu môi siết chặt lấy vạt áo y.
Phong Thiệu nhẹ nhàng xoa xoa khuôn mặt nhỏ xíu của nó, bấm tay niệm thần chú tạo lồng khí bảo vệ quanh người.
Lúc này sóng to không ngừng ập tới, Phong Thiệu chỉ đành ngự kiếm bay lên cao, lại bỗng bắt gặp một con yêu thú to lớn cao đến hơn mười trượng đang ngẩng đầu rống to ở nơi xa xa, nghe như tiếng trẻ con khóc nỉ non.

Phần thân nó dài như xà, có chín cái đầu giống đầu rồng, mỗi cái mồm của nó nếu không phun sóng thì sẽ lại phun lửa!
Đây là yêu thú cấp bốn – Cửu Anh !
Tuy vừa rồi y đã dùng thức tảo để kiểm tra xung quanh, nhưng không ngờ tới… Quả thật Phong Thiệu không thể tin vào mắt mình.

Bên trong thành trấn ở nơi thế tục vô cùng vẩn đục, không hề có linh khí, tại sao có thể xuất hiện một yêu thú cao giai như Cửu Anh?
Phong Thiệu không kịp suy nghĩ nhiều, lúc này Cửu Anh đang bị mấy tu giả triền đấu quấn lấy nhưng không rơi vào thế hạ phong, ngược lại đám tu giả kia thì đều cố hết sức để ứng phó.


Y hơi cân nhắc một chút rồi phi thân qua, không chỉ giúp người mà còn là giúp mình.

Sức phá hoại của yêu thú như Cửu Anh rất mạnh mẽ, nếu không diệt trừ thì chỉ sợ những thành trấn xung quanh sẽ đều bị hủy hoại, không còn người sống.
Cửu Anh là một loại thủy quái không hồn không phách, thân thể của nó mạnh mẽ dị thường, một con cự thú chiến đấu với mười mấy người tu giả mà vẫn không ngã, chém giết vô cùng kịch liệt.

Có một Phù tu xông tới trước tiên, pháp quyết giống như đang kéo tơ lột kén, phù chú rơi xuống tạo thành tấm lưới lớn bao vây lấy một cái đầu của Cửu Anh, trong lúc hắn đang muốn chém đứt đầu nó lại bị phần thân của Cửu Anh đập trúng, lập tức ngã từ trên cao xuống.
Mắt thấy Phù tu dũng cảm kia sắp ngã đến tan xương nát thịt, Phong Thiệu ngự kiếm phi lên, vớt được người từ giữa không trung.
Người nọ đã lung lay sắp đổ, cả người đều là máu tươi tí tách tí tách rơi trong không trung, hắn xoay người nói: “Đa tạ đạo hữu… Ngươi là Phong đạo hữu!”
Sắc mặt hắn trộn lẫn giữa vẻ hoảng hốt, sợ hãi và vui mừng.

Phong Thiệu đỡ hắn đứng vững rồi gật đầu: “Chính là tại hạ.

Hạ đạo hữu, đã xảy ra chuyện gì vậy?”
Người này chính là Hạ Cường Sư.

Hắn lau gương mặt đầy máu, hai hàng lông mày rậm rạp nhíu lại một chỗ, bi phẫn cúi bái: “Nói ra thì dài, còn phải nhờ Phong đạo hữu giúp chúng ta diệt trừ con Cửu Anh này trước! Yêu thú dẫn sóng thần đến, không chỉ giết chết rất nhiều phàm nhân mà cả tòa thành này cũng sắp trở thành điện Tu La, thậm chí rất nhiều tu giả của Tán Tu Minh ta cũng bị con Cửu Anh này mang theo những con yêu thú lớn nhỏ khác ăn thịt!”
Phong Thiệu đưa mắt nhìn liền thấy đúng là không phải chỉ có mỗi một Cửu Anh mà còn có rất nhiều loại yêu thú khác trà trộn cùng trong đó, một số đã gấp gáp chạy vào thành trấn không kịp bố trí phòng vệ, thấy người nào liền nuốt sống người đó.

Phần lớn các tu giả cấp thấp đều không thể ngăn cản được từng trận sóng luân phiên ập tới, nhiều người đã chạy trốn, không chạy được thì sẽ ngã xuống mất mạng, vô cùng thảm thiết.
Nhìn thấy tình hình như vậy, sắc mặt Phong Thiệu cũng dần trầm trọng.

Sau khi y hộ tống Hạ Cường Sư đáp xuống đất liền nhân tiện nói: “Yêu thú tàn sát bừa bãi, sinh linh đồ thán, không dám ngồi yên không để ý đến.” Nói xong, một tay y ốm nấm nhỏ, một tay giơ Xích Viêm kiếm lên, chính diện nghênh đón một luồng lửa do Cửu Anh phun tới, phần thân kiếm của y đột nhiên lóe lên sắc đỏ hồng mãnh liệt chói mắt.
[ Côn Luân · Phá viêm ] vừa đánh ra liền bắt tóe lên những đốm hoa lửa giống như được tạo thành do thân kiếm ma sát với không khí, sau đó nhanh chóng biến thành một con rồng lửa hung mãnh, lập tức cắn xé luồng lửa đã đè ép đến trước mặt vào bụng, thậm chí còn bất ngờ đánh về phía cái đầu phun lửa của Cửu Anh!
Mắt thấy cái đầu của Cửu Anh đã bị một kiếm của Phong Thiệu chặt đứt, Hạ Cường Sư sợ hãi đến độ ngay cả phù triện đang cầm trong tay cũng bị rơi mất, đám tán tu tới ứng chiến ở bên cạnh cũng bị dọa cho ngơ ngác, kiếm ý bạo liệt mới vừa rồi đã khiến người ta hít thở không thông.
Phong Thiệu đột phá kiếm ý tam trọng thiên chưa lâu, một kiếm này cũng là do y xuất toàn lực đánh ra, uy thế bá đạo đến độ chính y cũng thấy hơi kinh dị.

Bình thường luyện kiếm đều không lấy ra toàn bộ uy lực, lúc này vào thực chiến mới thấy rõ sự cách biệt giữa nhị trọng thiên và tam trọng thiên là một trời một vực.
Cửu Anh bị chặt mất một đầu đã phẫn nộ phát cuồng, thân xà khổng lồ của nó đang hùng hổ bò tới chỗ y.

Phong Thiệu không dám khinh địch, vôi vàng triệu hồi Bồng Khâu ra.

Tuy hiện giờ Bồng Khâu là Ma Sát nhưng lúc ban đầu ông ta vẫn là Quỷ Sát, quỷ khí nồng đậm, ma khí mỏng manh, sẽ không khiến người ta chú ý mà chỉ cho rằng đó là thuật con rối bàng môn tà đạo thôi.
Bồng Khâu vừa ra lập tức hóa thành thực thể, trợ giúp cho Phong Thiệu.


Mặt khác, vốn chúng tán tu cũng hăng hái chiến đấu nhưng do yêu thú quá mức mạnh mẽ, thực lực của bọn họ lại thua xa nên sinh ra tâm lý tuyệt vọng.

Có điều lúc nãy nhìn thấy hình ảnh Phong Thiệu chỉ dùng một kiếm đã chặt đứt đầu yêu thú, điều này đã tạo cho họ một niềm tin chiến thắng vững chắc.

Vì thế tất cả mọi người đều cùng lao lên, lấy Phong Thiệu làm trung tâm, trái phải vây quanh y, đồng lòng nghênh địch!
Cửu Anh là yêu thú cấp bốn có thực lực tương đương với tu vi Nguyên Anh, còn có một vài yêu thú lớn nhỏ cấp hai, ba vây quanh bên cạnh nó.

Tuy hiện giờ nơi này có hơn mười tu giả nhưng phần lớn đều là Trúc Cơ kỳ, tu giả Kim Đan cũng chỉ có ba người, đương nhiên rất khó để địch lại.
Mà Phong Thiệu dù chỉ có tu vi Kim Đan trung kỳ nhưng kiếm ý đã lĩnh ngộ đến tam trọng thiên, uy lực không thể so sánh với nhau, muốn tiêu diệt tu giả Nguyên Anh không chừng cũng có thể vật lộn một phen, chung quy y còn có Bồng Khâu và thủ đoạn của Ma tu.
Cho nên dù trong tay Phong Thiệu đang ôm nấm nhỏ nhưng cũng không có cảm giác bị trói buộc, một tay cầm kiếm thoải mái tự nhiên.
Đối mặt với Cửu Anh đang đặt toàn bộ cừu hận lên người mình cùng với hơn trăm con yêu thú, y cũng không hề cảm thấy sợ hãi.

Khẽ ngâm một tiếng “Đi !” Phi kiếm đỏ rực đột nhiên bùng nổ, tiếng rít gào cao vút bỗng vang vọng trong sự im lặng, một con cự long như từ trên trời giáng xuống, quanh thân bao bọc Viêm Hỏa ầm ầm táp thẳng tới chỗ yêu thú!
Một bên khác, Bồng Khâu cũng đang giết đến vô cùng tận hứng, thế công khi ông ta có thực thể còn mạnh hơn gấp chục lần lúc ở trạng thái linh thể.
Ông ta bấm tay niệm ma quyết, hai loại ma khí và sát khí âm hàn va chạm lẫn nhau, rung động tạo thành những tiếng leng keng đánh về phía đám yêu thú.

Có một vài con yêu thú không kịp chạy trốn đều bị hoà tan thành chất lỏng, sau đó từ nước hóa thành khí, bay vào trong miệng của Bồng Khâu giúp cho ông ta ăn no.
Dưới kiếm chiêu bạo liệt trùng điệp của Phong Thiệu, Cửu Anh đã bị chém mất tám cái đầu.

Mọi người đều nhiệt huyết sôi trào, chiến ý tràn ngập khắp toàn thân, số yêu thú còn lại cũng bị Bồng Khâu và chúng tu giả giết hơn phân nửa.

Lúc này Cửu Anh ngẩng cao đầu thú trong sóng to biển lửa, nó phát ra riếng rít gào thê lương giống như một đứa trẻ đang khóc, khiến cho nấm nhỏ nằm trong lòng Phong Thiệu cũng phải nghiêng đầu ngó xem.
Phần thân xà to lớn như một ngọn núi của Cửu Anh vặn vẹo điên cuồng, phát ra tiếng vang làm cho da đầu người nghe tê dại.

Phong Thiệu trừng mắt nhíu mày, tự biết đây là một kích cuối cùng của nó liền âm thầm khởi động năm thành ma giáp.
Một cơn sóng lớn ngập trời cùng với lửa thiêu hừng hực phun ra từ trong miệng con yêu thú, mang theo uy thế khủng bố giống như một cơn lốc quét ngang tới đây!
Động tác của nhóm tu giả ở đây đều cứng đờ.
Người duy nhất không bị ảnh hưởng chỉ có Phong Thiệu.

Tâm cảnh của y kiên định như thạch bàn, lập tức hóa giải luồng uy thế chấp nhiếp này.

Có điều y cũng bị khí thế chiêu cuối cùng của Cửu Anh dọa khiếp sợ, vừa ôm chặt nấm nhỏ, vừa vận ma khí hóa nhập vào trong Xích Viêm kiếm.

Mấy năm nay không ngừng tu luyện, so với sự thử nghiệm lúc ban đầu thì bây giờ ma khí và kiếm thế của y đã dung hợp đến mức thiên y vô phùng*.

Người bị tấn công không chỉ bị kiếm khí gây thương tích mà còn gặp phải ma khí mê hoặc thần trí.

(Thiên y vô phùng: không thấy tì vết)
Một kiếm này bao hàm cả kiếm ý tam trọng thiên bá đạo và cả tu vi ma khí tứ hạt của Phong Thiệu.


Kiếm quang màu đỏ pha lẫn với ma khí hắc sắc trông giống như một con rồng lửa màu đen xé không bay ra, cho nên y gọi nó là Hắc Long.
Thế công thủy hỏa của Cửu Anh dường như không thể ngăn cản nổi một kiếm mang theo hai luồng khí lực của y, tựa như đang có một con hỏa long hắc sắc giao chiến trực diện với mãnh thú!
Một màn mãnh liệt, dữ dội trước mắt hung hăng đập thẳng vào tâm trí của những người đang đứng ở đây.

Những tu giả thế gia như bọn họ chưa từng được thấy thế trận lớn cỡ này, cả đám nhìn đến đờ cả ra, lặng ngắt như tờ.

Trong nháy mắt này, dường như bọn họ đã quên mất nỗi sợ hãi sinh ra từ uy áp của yêu thú cấp bốn.
Rốt cuộc khi hai kích chạm vào nhau, tất cả đều hóa thành một biển lửa rộng lớn.
Mọi người chỉ cảm thấy trước mắt tối sầm lại, sau đó là ánh lửa rực cháy mãnh liệt, bắt tóe ra vô số hoa lửa tựa như thiết thụ ngân hoa*, ầm ầm phun trào khiến cho đám tán tu phải nhanh chóng bấm tay niệm thần chú ngăn cản.

Thế nhưng những hoa lửa đang bùng cháy phát ra ánh sáng chói mắt, chiếu đầy thinh không này lại bỗng vụt tắt trong thoáng chốc.
Lửa thiêu của Cửu Anh càng thêm hung ác tựa như mang theo quyết tâm cá chết lưới rách, có vài tia lửa đã phá tan kiếm thế hỏa long của Phong Thiệu, thậm chí bay về phía sắc thân của y.

Phong Thiệu nâng kiếm ngăn lại nhưng vẫn không thể cản được toàn bộ.

Mắt thấy có một tia lửa đã phá tan bóng khí hộ thân, sắp phun lên người nấm nhỏ, y đang muốn xoay thân che chắn thì đã thấy trên người nấm nhỏ tự hóa ra một luồng huyết vụ nồng đậm, nhanh chóng hòa tan tia lửa chỉ trong chớp mắt.

Giống như đám huyết vụ này là một cái miệng rộng đang cắn nuốt thức ăn.
Mặc dù kinh ngạc nhưng Phong Thiệu cũng không kịp nghĩ nhiều, chỉ rút kiếm nhập khí, nhanh chóng chém từng đợt sóng đang đánh tới
Cuối cùng, hoắc hỏa của y đã cắn nuốt toàn bộ chích hỏa của Cửu Anh, lửa nóng bạo liệt đã bị thôn tính không còn tung tích.
Trên mặt Phong Thiệu hiện lên chút ý cười, ma giáp trên người y sinh ra một luồng ma khí mỏng manh khiến cho lúc y cười lên trông lại có vài phần suy yếu.
Trải qua thời khắc cuối cùng kia, sắc mặt của nhóm tu giả đều đã tái mét nhưng sau đó không hẹn mà cùng lộ ra vẻ mặt vui mừng như điên – Rốt cuộc cũng kết thúc rồi.
“Tại hạ là trưởng lão của Tán Tu minh ở Bình Nhung châu – Tiết Tang, đại diện cho tán tu của Bình Nhung châu và các phàm nhân bên trong thành, đa tạ đạo hữu đã ra tay giúp đỡ, còn chưa kịp thỉnh giáo danh tính tôn hào của đạo hữu?” Giọng nói của một trưởng lão trong đám tu giả bỗng vang lên phá vỡ yên tĩnh.
Lúc này mọi người mới bắt đầu hồi phục từ trong sự khiếp sợ, sau đó đều nhìn về phía kiếm tu đang dùng một tay ôm trẻ con kia.

Kiếm thế hung ác rực rỡ của y đã khảm sâu vào trong tâm trí họ.
Phong Thiệu mỉm cười gật đầu: “Tại hạ Phong Thiệu.

Tán tu khắp thiên hạ đều là người cùng một nhà, nào có chuyện thấy chết không cứu…” Lời nói còn chưa dứt, nấm nhỏ được y ôm trong lòng bỗng nhiên khóc vang khiến y cả kinh, chân tay luống cuống vội dỗ dành, hình tượng anh hùng mới vừa rồi cũng bị rớt mất hơn phân nửa.
May mà những lời này nói đến quang minh chính đại, đặc biệt là sau khi thoát khỏi cơn nguy nan càng khiến cho mọi người cảm động không thôi, bởi vậy cũng quan tâm tới tiếng trẻ con khóc hơn vài phần.

Tiết Tang chân thành mời Phong Thiệu đi tới Tán Tu minh trước, ở đó ắt sẽ có nữ tu giúp chăm sóc đứa nhỏ.
Phong Thiệu nhìn lướt qua những bức tường sụp đổ của thành trấn thì cũng biết khó mà tìm được nhũ mẫu ở nơi đây, vì thế gật đầu cười đồng ý.
Tác giả có lời muốn nói:※ Tiểu kịch trường
※ Nhai Tí: Chủ nhân, Ta ở trong này !o[=·0·=]m
※ Phong Tiểu Thiệu: Ta đến ngay… đến… A… Ân…°.°·[[[p[≧□≦]q]]]·°.°.
※ Phong Tiểu Bạch: Lại đến chứ? =_,=
※ Phong Tiểu Thiệu: Không đến QAQ
※ Nhai Tí: Chủ nhân, ta sắp thành hòn vọng phu rồi, chủ nhân ơi ![~q~;;]
※ Phong Tiểu Thiệu: Chủ nhân đã [shuang] chết, có chuyện hoá vàng mã.


Nhấn Mở Bình Luận