Lọc Truyện
Mười giờ tối theo giờ Bắc Kinh, khi nhiều người đã tắm rửa đi ngủ, thì cuộc sống về đêm của Tư Đồ Nam mới bắt đầu. Ánh đèn lập lòe, tiếng nhạc sôi động, cùng với những cô nàng nóng bỏng, đều khiến quán bar được bao phủ trong bầu không khí ám muội. Mặc dù ngồi trong góc, cũng không thoát khỏi sức cám dỗ từ những thứ xa hoa trụy lạc ấy.

Thịnh Viễn Thời cũng chẳng lạ với cảnh tượng này, chỉ là, trước kia anh đều thản nhiên ngồi trước quầy bar, nhìn đám người nhảy nhót điên cuồng, nhìn ánh mắt mơ mơ màng màng của họ, một mình hưởng thụ sự yên tĩnh phía sau sự ồn ào đó. Giờ phút này, anh không còn là khán giả nữa, mà bị Tư Đồ Nam kéo vào sàn nhảy, phiêu theo tiếng nhạc nhịp trống, đu đưa theo những bước nhảy của cô.

Tiếng huýt sáo hỗn loạn bên tai, Thịnh Viễn Thời không phân biệt rõ ràng được rằng cái ồn ào đó là chuyện bình thường mỗi đêm, hay là do sự gợi cảm quyến rũ của Tư Đồ Nam. Rốt cuộc dục vọng chiếm hữu cũng bị kích thích, anh cởi áo khoác choàng lên người cô, rồi đưa cô đi trong tư thế gần như là kẻ bắt cóc.

Tư Đồ Nam ngoan ngoãn đi theo anh, khóe môi nhếch lên một nụ cười đắc ý, cho đến khi vào xe, anh mới ra lệnh bằng giọng không vui, “Cài dây an toàn vào.”

Đột nhiên cô ghé sát lại, ranh ma vạch trần anh, “Anh ghen.”

Giây tiếp theo, vòng eo bị một cánh tay mạnh mẽ ôm lấy. Khi Tư Đồ Nam bị áp sát vào cơ thể rắn chắc của Thịnh Viễn Thời, phản ứng đầu tiên của cô là, dáng người quả nhiên đúng như tưởng tượng, nhìn thì gầy, nhưng thật ra vì quanh năm tập thể hình nên cơ bắp cực kỳ săn chắc. Vừa nghĩ thế đã cảm thấy hết sức thỏa mãn, mà đúng vào lúc cô định mượn cơ hội “sơ múi” Thịnh Viễn Thời, anh đã bỏ qua khâu mở đầu, trực tiếp trao cho cô một nụ hôn sâu.

Đó là nụ hôn đầu tiên của họ. Sự trúc trắc, ngây ngô của Tư Đồ Nam khiến Thịnh Viễn Thời ý thức được, mình bị lừa, tuy cô nói năng cực kỳ to gan, nhưng trên thực tế thì chắc chắn là một con gà. Vậy mà nụ hôn sâu khó kiềm chế nổi của anh lại làm cho Tư Đồ Nam nổi cơn ghen, cô đẩy anh ra, tức giận hỏi: “Rốt cuộc anh đã hôn bao nhiêu người rồi?”

Đây là câu hỏi khiến Thịnh Viễn Thời cực kỳ ngượng nghịu, nói cho cùng, trên phương diện yêu đương, anh là một… tay mơ chính hiệu.

Không phải không có người chủ động dâng hiến, chỉ có điều, nếu không động lòng, sao có thể hành động được?

Nỗ lực để bản thân mình trở thành người tốt hơn, cũng là để chờ người ấy trong phiên bản tốt hơn.

Thịnh Viễn Thời ổn định cảm xúc, đáp cho có: “Không nhớ rõ nữa.”

“Nhiều đến mức không nhớ rõ?”, nhận định này khiến Tư Đồ Nam bùng nổ trong nháy mắt, cô lao tới đánh Thịnh Viễn Thời, “Ngụy quân tử ra vẻ đạo mạo! Lưu manh cầm thú!”, cuối cùng cô tức giận nhảy xuống khỏi xe, hoàn toàn quên mất chủ xe là mình.

Đã từng được lĩnh giáo tốc độ trở mặt của cô, Thịnh Viễn Thời buồn cười lái xe đi theo sau cô, “Lên đi, anh nói chuyện hẳn hoi với em.”

Cô không thèm quay đầu lại, đi nhanh về phía trước, “Anh có nói thật không? Em không thèm để ý đến anh nữa.”

Thịnh Viễn Thời có hứng thú, cố ý trêu cô, “Em cũng biết là có nhiều người theo đuổi anh mà, anh là đàn ông trưởng thành, thỉnh thoảng phá giới ăn mặn một chút, không phải là tội tày trời mà, đúng không?”

Tư Đồ Nam dừng lại, dùng sức đập cửa xe, lớn tiếng mắng: “Khốn nạn xấu xa, hạ lưu vô liêm sỉ, thối thây không biết xấu hổ.”

Thịnh Viễn Thời phát hiện ra vốn từ ngữ của cô cực kỳ phong phú, anh đạp chân phanh dừng hẳn lại, thò tay ra khỏi cửa sổ tóm chặt lấy tay cô, sửa lại lời cô bằng giọng điệu loáng thoáng ý cười: “Thối thây không biết xấu hổ không phải thành ngữ.”

“Không biết xấu hổ, mặt trơ trán bóng, không biết nhục, dâm dê đốn mạt!”, cô mắng một lúc rồi bật khóc, là kiểu khóc nức nở nghẹn ngào, như bị chịu ấm ức kinh khủng khiếp.

Đối mặt với kiểu thay đổi cảm xúc kịch liệt thế này, Thịnh Viễn Thời có phần bối rối.

“Này này này.”, anh lập tức xuống xe, mặc kệ cô giãy giụa, cứ thế ôm chặt cô vào lòng, dùng giọng điệu bất đắc dĩ để thỏa hiệp, “Sao lại không biết đùa thế chứ, không nghe ra là anh nói đùa à?”. Thấy cô không chịu nghe, anh lớn tiếng thề độc, “Nếu anh từng hôn nhiều người như thế thật, thì anh sẽ bị rơi máy bay, được chưa?”

Tư Đồ Nam ngước khuôn mặt đầm đìa nước mắt lên quát anh: “Anh lừa người ta xong chết thì chết đi, sao phải kéo theo nguyên một cái máy bay chở đầy khách vô tội chứ?”

Tình huống gì thế này? Thịnh Viễn Thời véo má cô thật mạnh một cái, “Đỡ rồi là lại bắt đầu đấy.”

Tư Đồ Nam hất tay anh ra với vẻ ghét bỏ, “Cứ cho là không làm hại nhiều người đi, nhưng chắc chắn là có kinh nghiệm, lần đầu tiên ai mà lại thông thạo như thế chứ? Anh không thuần khiết, không xứng với sự theo đuổi chân thành của em, em quyết định không cần anh nữa.”

Còn chưa bắt đầu, đã phải kết thúc sao? Thịnh Viễn Thời đành phải giải thích rõ ràng về kĩ năng hôn của mình, “Chẳng lẽ em không biết, trong chuyện này, đàn ông đều là không thầy dạy cũng hiểu à?”

“Thà tin trên đời này có ma, cũng đừng có tin cái miệng xấu xa của đàn ông.”, Tư Đồ Nam vừa nói vừa đẩy anh ra, lên xe rồi nổ máy.

Thịnh Viễn Thời không yên tâm hỏi: “Tự lái được không?”

Tư Đồ Nam không thèm để ý đến anh, phóng xe biến mất dạng. truyện teen hay

Lần đầu tiên trong đời, Thịnh Viễn Thời bị một cô gái một giây trước còn nhiệt tình hôn anh một giây sau đã quẳng anh lại trên đường cái giữa đêm khuya yên tĩnh.

Dở khóc dở cười, nhưng lại lo lắng cho sự an toàn của cô.

Cũng may là không lâu sau, Tư Đồ Nam gọi điện tới, “Đừng bắt bẻ vặn vẹo vội, anh đến cứu em trước đã.”

Phản ứng đầu tiên của Thịnh Viễn Thời là cô gặp tai nạn giao thông, anh vội vàng bảo tài xế quay xe.

Kết quả lại là, cô bị cảnh sát giao thông đang kiểm tra tài xế say rượu giữ lại.

Lúc đến nơi, Thịnh Viễn Thời vừa hay nghe thấy cô nói: “Chú cảnh sát à, cháu không uống rượu thật mà, chỉ tại tay lái non nên không đi thẳng được thôi, không đến mức có tội chứ ạ?”

Lúc thả người, cảnh sát còn bảo: “Nếu không phải kiểm tra nồng độ cồn không thấy gì, tôi thật sự tưởng cô bé uống nguyên một chai Nhị Oa Đầu.”

Thịnh Viễn Thời nhìn chiếc xe xông thẳng lên vỉa hè, trong lòng cũng thầm sợ hãi.

Trên đường đưa cô về nhà, anh nói: “Có thời gian sẽ tập xe cùng em, trước lúc đấy, đừng có bàn đến nữa.”

Tư Đồ Nam giận dỗi nói: “Đàn ông chịu tập xe với em nhiều lắm, em cũng không phải là không có anh thì không được.”

Thịnh Viễn Thời không chấp nhặt với cô, chỉ lẳng lặng tăng tốc, lái xe như lái máy bay.

Tư Đồ Nam không sợ trời không sợ đất mà giờ phải im lặng kiểm tra lại đai an toàn.

Dựa theo trình hướng dẫn độc nhất vô nhị tên Tư Đồ, Thịnh Viễn Thời chạy xe đến một khu biệt thự ở phía nam thành phố. Trước khi tạm biệt, cô còn cường điệu bảo: “Em vẫn chưa tha thứ cho anh đâu.”

Nếu nói anh đã làm sai một chuyện, thì hẳn là đã hôn cô. Nói cho cùng thì chuyện hôn môi này sẽ bị nghiện. Còn những cái khác, Thịnh Viễn Thời không biết mình có gì sai. Anh nhìn Tư Đồ Nam đi thẳng vào nhà mà chẳng ngoảnh đầu lại, chỉ có thể cười khổ.

Bắt xe trở lại khách sạn, Thịnh Viễn Thời đi tắm, lên mạng làm thủ tục chuẩn bị bay, rồi lên giường nghỉ ngơi.

Trước khi bay, phải đảm bảo số giờ nghỉ ngơi, là yêu cầu nghiêm khắc bậc nhất đối với phi công. Vậy mà sau một chuyến bay đường dài, lại đi cùng Tư Đồ Nam đến tối, tính ra là đã làm việc liên tục hai mươi mấy tiếng, quả thật nên được nghỉ ngơi, nhưng lăn qua lộn lại mãi vẫn không ngủ được, chỉ cần nhắm mắt là trong đầu sẽ tự động thu phóng những hình ảnh khi ở bên Tư Đồ Nam, vẻ tươi cười xinh đẹp của cô, cái tính tùy hứng gắt gỏng, mùi hương đặc biệt trên người, cả đôi môi mềm mại, đều khiến Thịnh Viễn Thời không thể chìm vào giấc ngủ.

Cứ như vậy tới tận khi phía chân trời mờ sáng, anh mới mệt mỏi thiếp đi. Lúc tỉnh lại, Thịnh Viễn Thời kiểm tra di động đầu tiên, không có bất kỳ tin nhắn hay cuộc gọi nào từ Tư Đồ Nam. Sau bữa trưa, anh đến sân bay, chuẩn bị cho chuyến bay kế tiếp.

Rốt cuộc Tư Đồ Nam cũng gọi điện tới, sau khi tín hiệu thông, cô vội vàng bảo: “Đừng đăng ký vội, em đến ngay.”

Nụ cười thoáng treo trên khóe môi, Thịnh Viễn Thời lại chẳng tự phát hiện ra, “Anh chờ em ở cổng quốc tế.”, rồi lại không yên tâm mà hỏi: “Không lái xe đấy chứ?”

“Em muốn lái lắm đấy, nhưng sợ không cẩn thận lại gặp phải cảnh sát, không kịp đến gặp anh.”. Lúc chạy đến nơi, cô hổn hển nói, “Mai mới đi cơ mà, sao mới cãi nhau có tí thôi mà nói bay là bay đi ngay rồi?”

Thịnh Viễn Thời không nóng lòng giải thích gì cả, chỉ trêu cô: “Không phải đang giận anh hay sao, còn đến làm gì?”

“Vênh váo gì chứ?”, Tư Đồ Nam giơ tay đánh anh, “Em kiểm tra với Benson rồi, trước em, thế giới tình cảm của anh trống không, thế nên em quyết định tin anh một lần.”

Vậy nên cũng là Benson thông báo với cô, kế hoạch bay của họ có thay đổi.

Thịnh Viễn Thời cười vẻ nuông chiều, “Thà tin một người ngoài chứ không tin anh, đây là logic gì thế?”

“Giờ anh cũng vẫn là người ngoài.”, Tư Đồ Nam không muốn lãng phí thời gian nói với anh mấy chuyện linh tinh này, cô giữ chặt tay anh, “Lần sau nếu có người tặng chocolate cho anh, anh đừng từ chối, cứ mang về cho em ăn. Em sợ béo thật đấy, nhưng vì anh, em có thể hy sinh, ai bảo mục tiêu của em là trở thành bà xã anh chứ.”

Thịnh Viễn Thời quay đầu lại nhìn thành viên đội bay đang chờ anh ở cách đó không xa, rồi hơi dùng sức nắm tay cô, “Được, biết rồi.”

Tư Đồ Nam mếu máo nói: “Khi không lại đổi chuyến tiễn người ta về nước làm gì cơ chứ, tự nhiên lại phải chia tay thêm lần nữa, không vui.”

Đúng vậy, sao lại đổi chuyến?

Thịnh Viễn Thời thở dài khẽ một tiếng gần như không thể phát hiện ra, “Vẫn chưa biết được lúc nào lại bay về thành phố A, có lịch anh sẽ bảo em.”

“Thế là tốt nhất.”, Tư Đồ Nam như đứa trẻ được phát kẹo, vui vẻ trong nháy mắt, “Nếu không em lại phải gọi điện đến công ty hỏi lịch bay của anh, xấu hổ lắm.”

Trước khi đi, Thịnh Viễn Thời không quên dặn dò, “Đi bar ít thôi, chẳng phải chỗ tốt lành gì.”

“Anh cũng hay đi còn gì. Rồi rồi rồi, biết rồi, chỗ đấy chỉ hời cho đàn ông thôi.”, Tư Đồ Nam thầm thì nói bên tai anh: “Nếu không vì quyến rũ anh, em cũng chẳng thích đi.”, sau đó lại tự lẩm bẩm, “Còn chưa là gì mà đã bắt đầu quản lý em rồi, gia trưởng.”

Thịnh Viễn Thời được lấy lòng, anh dịu dàng vuốt tóc cô, “Hạ cánh sẽ nhắn tin cho em.”

Sau đó, Tư Đồ Nam nhìn theo bóng anh cùng một người đồng nghiệp mặc đồ phi công chừng bốn mươi tuổi đi về phía trước, đằng sau là cơ phó và tổ tiếp viên, từ từ khuất khỏi tầm mắt.

Cô dùng sức vẫy tay với Thịnh Viễn Thời, lớn tiếng gọi: “Em chờ anh.”

Không biết một vị cơ trưởng khác nói gì, Thịnh Viễn Thời nhìn về phía cô, nở một nụ cười dịu dàng.

Có lẽ duyên phận bắt đầu từ ngày đó, nửa năm sau, thân là cơ trưởng của hàng không YG, Thịnh Viễn Thời nhận tám chuyến bay thẳng từ New York đến thành phố A. Đối với một người sống ở nước ngoài tám năm nhưng về nhà chưa được mười lần như Thịnh Viễn Thời mà nói, thì đây là mối bận tâm khó miêu tả được. Mà mỗi lần trùng phùng, đều là Tư Đồ Nam đến đón rồi lại tiễn anh, một lần, rồi lại một lần khác.

Tư Đồ Nam chưa từng oán trách anh lâu lắm mới về một lần mà thời gian ở lại thì quá ngắn ngủi, lúc nào cũng đón đưa anh bằng vẻ mặt tươi cười. Thậm chí sau đó, Thịnh Viễn Thời có cảm giác “chưa đi đã bắt đầu thấy nhớ”, thì cô cũng chưa từng một lần đề cập đến việc giữ anh ở lại, dường như anh chỉ giống một người bạn phương xa, cô vui mừng đón anh đến, cũng điềm nhiên tiễn anh đi.

Cho tới một ngày, sau khi hạ cánh và mở lại điện thoại, Thịnh Viễn Thời thấy Tư Đồ Nam đăng bài lên trang cá nhân…

“Tôi đứng ở cuối đường chân trời, nhìn máy bay của anh lao vút lên không trung, chợt nghĩ, có phải duyên phận ở kiếp này của chúng tôi sẽ mãi là tôi nhìn theo bóng anh dần khuất, còn anh thật ra đang dùng bóng dáng ấy mà nói với tôi rằng, đừng đuổi theo nữa.”

Ở bên dưới mấy dòng trống, còn có một câu cuối cùng: “Tôi lại chẳng phải mẹ anh ấy!”, đi kèm là chín bức ảnh chụp bóng dáng anh.

Thì ra, mỗi lần anh rời đi, cô đều dùng điện thoại chụp lại bóng lưng anh làm kỉ niệm.

Bên ngoài mưa đổ như trút, Thịnh Viễn Thời ngồi trong khoang điều khiển, liên tục hít sâu mới có thể ổn định được những cảm xúc cuồn cuộn trong lòng. Sau đó, anh gọi điện cho Tư Đồ Nam, hỏi cô bằng giọng hết sức dịu dàng: “Đang làm gì đấy?”

Không phải là câu “Nhớ anh.” như mong muốn, mà là, “Đang nghĩ xem anh đã nhìn thấy bài em đăng chưa.”

Cô là một cô gái thông minh, bài đăng kia là để biểu đạt tình yêu với anh, cũng là phép thử tình yêu dành cho anh, mà âm mưu nho nhỏ này của cô, cô không biết che giấu, càng chẳng muốn che giấu.

Thịnh Viễn Thời trả lời thật: “Thấy rồi.”

Vốn tưởng cô sẽ hỏi: “Cơ trưởng Thịnh có cảm nghĩ gì?”, kết quả cô lại nói: “Mình quen nhau đã được sáu tháng, 186 ngày, bao gồm cả hồi ở Zurich, cũng chỉ gặp nhau chín lần, thời gian bên nhau còn chẳng bằng số giờ bay trong một tháng của anh, cứ đà này thì đừng nói là đến khi tóc em dài chấm eo, mà đến khi răng rụng hết cũng chẳng tán đổ anh được. Thế nên em quyết định, để bồi dưỡng tình cảm, nghỉ hè này em sẽ bay cùng anh.”
Nhấn Mở Bình Luận