Lọc Truyện
Trái tim quá yếu? Vết thương nặng?

Đây là mượn cơ hội ăn đậu phụ của nàng đi!

Phượng Cửu Ca ý niệm khẽ động, chiếc nhẫn trong tay lại bắt đầu nổi lên lam sắc quang nhàn nhạt.

"Đừng động sát khí với ta, bên trong nhẫn là công lực của ta, cho dù kết khế ước với ngươi cũng không làm thương tổn ta, lại sẽ cắn trả ngươi." Vân Ngạo Thiên liếc mắt một cái liền nhìn ra tâm tư nhỏ bé của tiểu nữ tử trước mặt này, mặt mày sắc bén tất cả đều là hàn ý lạnh lùng.

Phượng Cửu Ca giơ tay lên nhìn lam sắc quang mang trên nhẫn lập tức biến mất hầu như không còn, mày nàng nhướng lên, trong lòng cũng biết lời nói của nam nhân này là sự thật.



"Vậy thì tốt rồi, ta đem nhẫn trả lại cho ngươi, chúng ta hai hoà nhau, về sau nước giếng không phạm nước sông, trên đường gặp nhau cũng bất quá là hai người xa lạ, được không? ”Đối với nàng mà nói có chút chịu thiệt, nhưng vẫn có thể sớm rút lui. Những người vừa tới chính là cấp bậc Tử Tôn Vương Giả, nàng cũng không thể trêu vào được.

"Cái nhẫn kia cùng ngươi ký kết khế ước chính là đồ đạc của ngươi, ta muốn lấy trở về cũng vô dụng."

Vân Ngạo Thiên cúi đầu nhìn Phượng Cửu Ca đang ra sức rút nhẫn, hừ nhẹ một tiếng, "Trừ phi ngươi chặt đứt ngón tay, bằng không cả đời cũng không rút ra được.”

Phượng Cửu Ca thân thể sửng sốt, xem như vì sự ham tài của mình mà bây giờ nhất định trả giá đắt.

Bây giờ thì sao?

Chặt ngón tay trả lại nhẫn cho người đàn ông trước mặt? Tru Hồn trong ngực nàng hình như là cảm ứng được cái gì, đột nhiên bắt đầu chấn động rất nhỏ, giống như bộ dáng khát máu vừa rồi.

Phượng Cửu Ca đưa tay vỗ đầu đao, có chút giận dữ: "Đi đi, ngón tay của lão nương ngươi cũng muốn chặt, ngươi muốn trở về lò làm lại đúng không? ”

Uy hiếp có tác dụng, Truy Hồn lập tức thành thật.

Vân Ngạo Thiên giật giật khóe miệng, toát ra một tia ý cười không thể nhìn thấy được.

Hắn đưa tay trống rỗng một cái, một viên ma thú màu đỏ thẫm nội đan xuất hiện trong tay hắn, quang hoa đỏ sậm lưu chuyển, còn mơ hồ tản ra tuất khí của chủ nhân nội đan nguyên.

Phượng Cửu Ca nhìn mà mắt đều phát sáng.

Nàng từng may mắn được ở trong một gian đấu giá lớn nhất của Hắc Kim kinh doanh qua một khỏa nội đan bát cấp lợi xỉ ma hổ, đó đã xem như là nội đan đứng đầu thời ấy, lúc ấy bị người của Đông Càn gia tộc mua đi, không sai biệt lắm bán gần một ngàn vạn kim tệ. Hiện giờ viên trong tay Vân Ngạo Thiên, tuyệt đối mạnh hơn nội đan bát cấp không biết bao nhiêu lần, cách xa như vậy còn có thể cảm giác được khí tức mãnh liệt quanh quẩn chung quanh.

Vân Ngạo Thiên thấy Phượng Cửu Ca vẫn nhìn chằm chằm nội đan trong tay hắn, dứt khoát trực tiếp ném cho nàng: "Nội đan Thiên Ma Hỏa Hạt cấp mười ba, có thể tăng công lực cho ngươi.”

"Cấp mười ba... "

"Ngươi lấy đâu ra được?" Phượng Cửu Ca híp mắt, những tính toán trong lòng nàng lúc nãy, có phải nên thay đổi chủ ý một chút hay không.

Bảo bối trên người nam nhân này tựa hồ cũng nhiều lắm.

Vân Ngạo Thiên trả lời lơ đễnh, tựa hồ cũng không có bao nhiêu đáng kinh ngạc: "Trên đường tới, nó chắn đường ta.”

Gió thổi lên.

Quần áo trắng mang theo vết máu, theo gió phiêu vũ. Mái tóc dài đen tuyền buôn lơi, giống như một tấm màn màu đen.

Phượng Cửu Ca giương mắt nhìn Vân Ngạo Thiên, ánh mắt trong trẻo vạn phần, một đôi mắt đen rực rỡ tỏa sáng, lại phóng phật quang có chút sâu không thấy đáy. Trong đầu nàng như có một sợi dây thần kinh đột nhiên căng thẳng, da đầu có chút tê dại.

Thập tam cấp ma thú, lông phượng lân giác tồn tại. Trên Lâm Uyên đại lục nếu hỏi ai chân chính gặp qua, chỉ sợ không có ai dám đứng ra.

Và người nam nhân này...

Phượng Cửu Ca bỗng nhiên thản nhiên cười, đưa tay ôm lấy cánh tay nam nhân kia: "Đại hiệp có hứng thú làm phu quân ta hay không?
Nhấn Mở Bình Luận