Lọc Truyện

Nông Môn Trưởng Tỷ Có Không Gian

Bành Trọng Phi cùng Liễu Duy mạc danh cảm thấy sống lưng chợt lạnh, “Cùng ba bản vẽ kia có quan hệ gì?”

“Đương nhiên là có quan hệ, ta nói cho các ngươi nghe, thời điểm ta ở trên đường, đã đụng phải một lão nhân thực cổ quái.” Cố Vân Đông tỏ vẻ, cho nàng một cái điểm tựa, nàng có thể biện xong toàn bộ chuyện xưa, “Lão nhân kia trước khi chết đã đem ba bản vẽ kia cho ta, nói đây là tâm huyết cả đời của lão, ta lúc ấy còn nghĩ, chỉ có ba bức vẽ này, ngươi phải vẽ cả đời mới xong sao? Cũng quá vô dụng đi.”

“...” Ý tưởng của ngươi thật nhiều.

Cố Vân Đông phá lệ sẽ xây dựng thêm chút không khí kể chuyện xưa, thanh âm lúc cao lúc thấp, “Sau khi hắn đem bản vẽ giao cho ta, dặn dò ta khi nào yên ổn thì mua một mảnh đất dưới chân núi, dựa theo bản vẽ này xây lên một ngôi nhà ngói gạch xanh khang trang, sau đó lưu lại cho hắn một gian phòng, mỗi ngày thắp ba nén hương cung phụng hắn.”
“Ta lúc ấy liền nói, ta một là không có tiền, hai là không có năng lực, ba là đến chính mình cũng không xác định được mình còn có thể sống được mấy ngày, chỉ sợ không thể giúp được hắn. Không nghĩ tới lão nhân kia cư nhiên móc ra một trăm lượng ngân phiếu đưa cho ta, nói đây là tiền dùng để xây nhà, còn sẽ phù hộ ta một đường bình bình an an thuận lợi tới nơi. Nhưng ta cần thiết phải làm được yêu cầu của hắn, bằng không ta liền sẽ bị xui xẻo, nghiêm trọng còn dẫn đến mất mạng.

“Này không phải là kẻ lừa đảo sao? Thần côn cũng không dám tự biên tự diễn ra như vậy, hắn nếu thực sự có bản lĩnh lớn như vậy, như thế nào còn sẽ mắc phải sinh lão bệnh tử, ta mới không tin hắn có bản lĩnh lớn như vậy đâu. Bất quá nhìn vào phân lượng của một trăm lượng ngân phiếu kia, sau khi hắn chết ta còn giúp đỡ hắn xử lý hậu sự. Đến nỗi ba bản vẽ kia, ta cũng ngại cầm, còn cảm thấy trói buộc, liền xé nó.”
“Sau đó, những sự việc khủng bố liền bắt đầu xảy ra.” Cố Vân Đông nói xong còn dùng sức nuốt nuốt nước miếng, trừng đôi mắt to, biểu tình hoảng sợ, chọc đến hai người kia cũng dừng lại hô hấp

Cố Vân Đông nói, “Sau khi xé bản vẽ, ta liền nghĩ xong một việc, kết quả đến khi trời tối, thời điểm chúng ta mở sọt lấy chăn ra chuẩn bị nghỉ ngơi, thế nhưng phát hiện ba bản vẽ kia lại hoàn hảo không tổn hao gì xuất hiện ở trước mặt ta.”

“Tê…” Liễu Duy trừng mắt hít một ngụm khí lạnh, “Thiệt hay giả?”

“Đương nhiên là thật sự, ta lúc ấy cũng bị hù chết, cứ như là gặp quỷ vậy, trong lúc hoảng loạn lại xé nó một lần nữa, nhưng trong nháy mắt, chúng nó lại hoàn hoàn chỉnh chỉnh xuất hiện. Hơn nữa vào lúc ban đêm, lúc ta đi đường thì bị té ngã, ăn cơm thì bị nghẹn, uống nước thì bị sặc, còn gặp đạo tặc mưu đồ cướp tài sản gϊếŧ người, thiếu chút nữa đến mạng cũng không còn, giống như mọi sự bất hạnh đều xảy đến với ta vậy.”
Cố Vân Đông nói đến cái này, còn tỏ ra một bộ dáng sợ hãi, “Lúc ấy ta liền cảm thấy những lời lão nhân kia nói có thể là sự thật, không dám bất kính, liền đem bản vẽ kia hảo hảo bảo tồn. Kết quả, ta thật sự mang theo nương cùng đệ đệ muội muội bình an sống sót, sau khi đến Vĩnh Phúc thôn, lập tức chuyển đến sau chân núi, đem phòng ở trong bản vẽ xây lên.”

“Nhưng không nghĩ tới, sáng nay khi nghe nói bản vẽ kia bị Bành thiếu gia lấy mất, trong lòng ta hoảng sợ a. Bành thiếu gia chính là thiếu gia quý giá của Bành gia trong huyện chúng ta, nếu là bởi vì ta mà xảy ra chuyện, ta không phải là muôn lần chết cũng không thể thoái thác tội của mình sao? Ta liền chạy nhanh lại đây, nghĩ đến thời điểm này tình thế còn không có quá nghiêm trọng, ta nên nói rõ ràng cho Bành thiếu gia nghe.”
Bành Trọng Phi cùng Liễu Duy cứ như là đang nghe thiên thư, cảm thấy thật không thể tưởng tượng nổi.

Nhưng người ở thời đại này còn đối với quỷ thần là phi thường có kính sợ chi tâm, đặc biệt lời nói của Cố Vân Đông còn rất khủng bố, phảng phất như thật sự đã có chuyện như vậy xảy ra.

Nhưng, cũng không phải là nàng nói cái gì thì chính là cái gì.

Bành Trọng Phi hừ lạnh, “Ngươi chắc là hay biên chuyện xưa đi, ai biết là thật hay là giả?”

“Vậy cũng đơn giản, Bành thiếu gia nếu là không tin, có thể đem bản vẽ kia lấy ra, xé một bản nhìn xem, có thể hay không xuất hiện một bản hoàn hảo không tổn hao gì.”

Bành Trọng Phi nhíu nhíu mày, cắn răng một cái, thật sự đi lấy bản vẽ kia ra, sau đó làm trước mặt Liễu Duy cùng Cố Vân Đông, xé nát bản vẽ. Cố Vân Đông thấy thế, buông đầu xuống, khóe miệng hơi cười cười.

Bạn đang đọc truyện tại thich.truyen.247

Nhấn Mở Bình Luận