Lọc Truyện

Nông Môn Trưởng Tỷ Có Không Gian

Hồ Lượng có chút sợ Thiệu Thanh Viễn, phải nói là toàn bộ Vĩnh Phúc thôn, những người cùng tuổi thiếu niên như bọn họ, không ai là không sợ hắn.

Bởi vậy hắn lập tức ngừng lại, chạy đến cây đại thụ bên cạnh cửa thôn trốn đi, trong lòng nôn nóng, chờ đợi hắn đi qua.

May mắn Thiệu Thanh Viễn đi nhanh, trong chốc lát liền không thấy bóng dáng.

Hồ Lượng thở dài nhẹ nhõm một hơi, lúc này mới hướng huyện thành chạy đi. Chỉ là đằng trước có Thiệu Thanh Viễn, hắn cũng không dám đi nhanh, đỡ phải đụng mặt.

Thiệu Thanh Viễn không chú ý tới hắn, hắn trong lòng cũng đang sốt ruột.

Sáng sớm hôm nay hắn liền trực tiếp vào núi, vì chứng thực lời nói tối qua của mình, hắn chỉ đi bắt hai con gà rừng, một con đưa cho Cố gia, một con khác thì nhờ Cố Vân Đông hỗ trợ làm đồ ăn cho hắn.
Ai ngờ khi hắn xuống núi, lại nghe đến mọi người trong thôn đều thảo luận sự tình của nha đầu kia cùng Bành gia.

Hắn nghe được cũng không phải rất rõ ràng, khi chạy đến cách vách, chỉ thấy được Cố Vân Thư đang xoay quanh Dương thị an ủi Đổng thị đang lo lắng sốt ruột.

Cố Vân Thư đối với Cố Vân Đông có một loại tin tưởng tuyệt đối, đại tỷ nói sẽ không có việc gì, hắn liền tin tưởng, sau đó ngoan ngoãn thủ hộ cho nương cùng muội muội.

Ngược lại là Đổng thị, lúc ấy Phùng Đại Năng lại đây tìm Cố Vân Đông, nàng đang đứng cách đó không xa, tiền căn hậu quả thực rõ ràng.

Nhìn thấy Thiệu Thanh Viễn lại đây, cũng không rảnh lo Thiệu Thanh Viễn cùng Cố Vân Đông quen biết hay không, theo bản năng liền dò hỏi ý kiến của hắn.

Thiệu Thanh Viễn thế mới biết rốt cuộc đã xảy ra sự tình gì, hắn đem hai con gà giao cho Đổng thị, chính mình thì vội vàng ra cửa.
Hiện giờ đầu óc hắn đang hoạt động cật lực, nghĩ thế nào mới có thể lấy được đồ vật thuộc về Cố Vân Đông một cách đơn giản nhất, hơn nữa còn phải cho Bành Trọng Phi chút giáo huấn.

Hắn từ trước tới nay đều không muốn Cố Vân Đông một sự nhịn chín sự lành nhịn xuống chuyện này, Thiệu Thanh Viễn cũng không phải loại người như vậy.

Bởi vậy, cũng không có chú ý tới Hồ Lượng mới vừa rồi đứng núp sau bụi cây trốn tránh mình.

Thiệu Thanh Viễn càng đi càng nhanh, sau trực tiếp chạy.

Nhưng mới vừa chạy được một đoạn đường ngắn, trước mặt liền có một chiếc xe ngựa đang chạy đến.

Thiệu Thanh Viễn mắt nhìn thẳng, lướt qua nó.

Nhưng mà màn xe ngựa lại vô tình bị xốc lên, lộ ra một cái đầu lười biếng dựa vào cửa xe.

Một khắc kia khi nhìn thấy Thiệu Thanh Viễn, cái đầu kia lập tức lên tinh thần, vội vàng nói với xa phu đang đánh xe phía trước, “Dừng, dừng, dừng.”
“Hu…” Xe ngựa phanh gấp dừng lại, người bên trong xe thò ra nửa cái đầu kêu Thiệu Thanh Viễn, “Uy, uy, chờ một chút a, là ta, ngươi có nhớ ta hay không a?”

Thiệu Thanh Viễn mắt điếc tai ngơ, người trong xe ngựa vội vàng chỉ huy xa phu, “Mau quay đầu, đuổi theo đi.”

Xe ngựa xoay đầu đuổi theo, thực mau liền chạy song song với Thiệu Thanh Viễn.

Thiệu Thanh Viễn lúc này mới cau mày nhìn hắn một cái, có điểm quen mắt, nga, là vị Liễu thiếu gia kia, Liễu Duy.

Người này ngày hôm qua còn ở trước cửa nhà Phương thị nói Cố Vân Đông rằng huyện lệnh đại nhân không có khả năng nhận thức nàng.

Ân, đầu óc bị nước vào, không cần để ý tới.

Thiệu Thanh Viễn lại quay đầu, đi tiếp.

Nhưng mới vừa nhấc chân, con ngươi bỗng chốc nhíu lại, xe ngựa của hắn…

Thân mình Liễu Duy thò ra càng lúc càng nhiều, nếu không bên trong xe ngựa còn có gã sai vặt lôi kéo hắn, phỏng chừng hắn cũng đã bị rớt ra ngoài, “Ngươi gọi là Thiệu Thanh Viễn đúng không? Ngươi còn nhớ ta hay không, ta là đặc biệt đến Vĩnh Phúc thôn để tìm ngươi.”
Thiệu Thanh Viễn lại đột nhiên xoay người, tay chống càng xe nhẹ nhàng nhảy, trực tiếp chui vào xe ngựa. Liễu Duy sửng sốt, ngay sau đó nở nụ cười, “Tốt rồi, lên xe mới dễ nói chuyện, vừa mới như vậy làm ta mệt chết.”

Bạn đang đọc truyện tại đây

Nhấn Mở Bình Luận