Lọc Truyện

Nông Môn Trưởng Tỷ Có Không Gian

Cố Vân Đông nghe xong lời giải thích của Thiệu Thanh Viễn, đối với suy đoán lung tung của mình lúc trước cảm thấy có chút hổ thẹn.

Ai, người ta chỉ là khổ nhiều năm như vậy, muốn ăn chút đồ ngon, xem ngươi nghĩ xấu về người ta như vậy đây, thật là xấu xa mà!

Nhiều thêm một người thì cũng chỉ là thêm chút đồ ăn, cũng không phải sự tình lớn lao gì, rốt cuộc người ta giúp nàng nhiều như vậy chỉ là muốn thỏa mãn bản ước muốn ăn ngon mà thôi.

Cố Vân Đông một bên phỉ nhổ chính mình một bên trở về phòng, cửa vừa đóng lại, Thiệu Thanh Viễn liền ngồi lên nóc nhà của nhà mình, nhìn phương hướng phòng nàng cách đó không xa.

Là hắn nóng vội, nàng so với hắn tưởng tượng còn phòng bị rất cao. Hẳn là do trên đường chạy nạn gặp không ít chuyện, hiện giờ đối với người khác cũng không phải thực tín nhiệm, đặc biệt là người không cần bất luận cái gì hồi báo, nàng có sự đề phòng vượt mức bình thường.
Rõ ràng là lúc trước hắn còn nghe được nàng không cho phép Ngưu Đản gọi hắn là sói con.

Thiệu Thanh Viễn nhíu nhíu mày, từ trên nóc nhà đi xuống.

Cố Vân Đông lại ở hoàn cảnh thay đổi này ngủ đến thư thái không ít, Đổng Tú Lan đã dọn dẹp phòng cho các nàng ở phi thường sạch sẽ, cũng không giống như mẹ con Phương thị mặc kệ các nàng, làm cho người ta cảm giác thực ấm áp.

Nhưng mà đến nửa đêm, nàng lại bị một đạo tiếng khóc khẽ đánh thức.

Cố Vân Đông đột nhiệt mở mắt ra, nhìn trái nhìn phải, phát hiện người khóc chính là nương nàng Dương thị.

Nàng sửng sốt một chút, vội tiến đến bên người Dương thị, thấp giọng kêu nàng hai tiếng, “Nương, nương, người không thoái mái ở đâu sao?”

Dương thị bởi vì vấn đề về trí lực, cảm xúc hỉ nộ ái ố phập phồng cũng không lớn, trừ phi rất đau ở đâu, mới có thể theo bản năng nhịn không được khóc ra.
Cố Vân Đông kêu nàng một hồi lâu, Dương thị lại phảng phất như bị bóng đè, như thế nào cũng không chịu tỉnh, thậm chí khóe mắt đã chảy ra hai hàng nước mắt.

Cố Vân Đông sợ đầu nàng xảy ra vấn đề gì, thanh âm không khỏi lớn hơn vài phần, trực tiếp lay lay nàng, “Nương, tỉnh tỉnh, nương?”

Cố Vân Thư bị đánh thức, hắn xoa xoa đôi mắt, nhìn thấy tình huống bên này, lập tức liền tỉnh táo lại, “Đại tỷ, làm sao vậy?”

Cố Vân Đông không rảnh để trả lời vấn đề của hắn, lay thật mạnh Dương thị, Dương thị cuối cùng cũng tỉnh lại.

Nàng ngơ ngác nhìn Cố Vân Đông, bỗng nhiên ôm chặt nàng, “Đại Giang, Đại Giang, ô ô…”

Đại Giang? Cố Đại Giang?

Cố Vân Đông không thể tưởng tượng được, nương nàng thế nhưng nằm mơ thấy Cố Đại Giang, lại còn có thể khóc thê thảm đến như thế. Nàng cho rằng, nương nàng trí lực chỉ dừng lại độ tuổi bốn năm tuổi, sẽ không lý giải được cái gì gọi là tình cảm nam nữ mới đúng, nhưng hôm này xem ra, nàng đã nhầm rồi.
Cố Vân Đông tùy ý để nàng ôm chính mình, vỗ vỗ lưng nàng, nhẹ giọng an ủi nói, “Không có việc gì, không có việc gì, người chỉ gặp ác mộng mà thôi, tỉnh lại là tốt rồi.”

Nhưng Dương thị lại khóc đến thở không ra hơi, cố tình còn không phải loại gào khóc thảm thiết, ngược lại như là liều mạng áp chế tiếng khóc. Nhưng như vậy, ngược lại làm người nghe càng thêm chua xót.

Cố Vân Thư một bên thực mau cũng bị lây cảm xúc buồn bã, cũng đi theo nương xoa xoa hai khóe mắt.

“Đại tỷ, nương mơ thấy cha, có phải hay không, có phải hay không cha gặp nguy hiểm, cho nên nương khóc. Đại tỷ, ta không muốn cha gặp chuyện không may, ta nhớ cha, chúng ta về sau còn có thể nhìn thấy cha sao?”

Cố Vân Đông mím môi, một lát sau kiên định nói, “Có thể nhìn thấy, ngày mai đại tỷ liền nhờ người đi hỏi thăm. Nếu là vẫn luôn không tìm được tin tức, chờ đến khi xây nhà xong, đại tỷ tự mình đi Khánh An phủ tìm người.”
Sống thì thấy người, chết phải thấy xác, tuy rằng trên đường chạy nạn sinh tử khó liệu, nhưng không nỗ lực đã từ bỏ, Cố Vân Đông vẫn là không cam lòng. Ngày hôm sau, Cố Vân Đông liền tính toán đi huyện thành một chuyến. Nhưng mà nàng vừa mới ra khỏi cửa, liền nhìn thấy Phùng Đại Năng vẻ mặt áy náy đến tìm nàng, “Vân Đông, Phùng thúc xin lỗi ngươi.”

Bạn đang đọc truyện tại thich.truyen.247

Nhấn Mở Bình Luận