Lọc Truyện

Nông Môn Trưởng Tỷ Có Không Gian

Cố Vân Đông ngẩn người, khi mở cửa, một cái thân ảnh nho nhỏ giống như đạn pháo vọt tiến vào.

“Vân Thư Vân Thư, ta tới rồi.”

Cố Vân Đông tập trung nhìn lại, đây không phải là tiểu tôn tử Ngưu Đản của Trần Lương sao?

Ngưu Đản chạy vào nhà không thấy được người, xoay người lại chạy trở về, “Vân Đông tỷ tỷ, Vân Thư ở đâu rồi?”

“Hắn đi đến cách vách.”

“Vậy ta đây đi tìm hắn.” Ngưu Đản nói xong liền chạy, nhưng khi một chân vừa bước ra đến cửa, lại vội vàng dừng lại.

Dường như là nghĩ đến cái gì, chậm rì rì quay đầu lại, nhìn nàng thật cẩn thận hỏi, “Cách vách… là nhà sói con kia sao?”

Cố Vân Đông cảm thấy, cần phải giáo dục lại cho trẻ nhỏ, đặc biệt đứa bé này còn cùng tiểu đệ nhà mình thân cận, cho nên nàng sửa lại lời nói, “Hắn gọi là Thiệu Thanh Viễn, không phải gọi là sói con. Ngưu Đản, ngươi có thể gọi hắn là Thiệu đại ca hoặc là Thiệu Thanh Viễn.”
“Chính là…” Mọi người đều gọi như vậy a.

“A Thư đã gọi hắn là Thiệu đại ca.”

Ngưu Đản lập tức sửa miệng, “Vậy ta đây cũng gọi Thiệu đại ca.”

“Thật ngoan.”

“Vậy, vậy cách vách là nhà của Thiệu đại ca sao? Ta, ta không dám đi.” Ngưu Đản ủy ủy khuất khuất nói.

Cố Vân Đông nhún nhún vai, “Trong chốc lát a Thư liền trở lại.”

“Ta đây ở nhà chờ hắn.” Ngưu Đản lộn trở lại, đi thẳng đến phòng bếp. Vừa rồi hắn đã ngửi được, hương vị phòng bếp thật là thơm quá a, không biết là đồ vật gì.

Ai ngờ hắn mới vừa đi vào phòng bếp, liền nhìn đến một thân ảnh nho nhỏ đang cầm cái muỗng ghé sát trên bàn, gắt gao nhìn chằm chằm mâm thịt chính giữa, cái mũi nhỏ đang liều mạng hít hít mùi thơm.

Ngưu Đản cũng dùng sức ngửi hai cái, nhìn thấy đồ ăn trên bàn nước miếng cũng đều chảy ra.
Hắn vội hai ba bước đi qua, hỏi Cố Vân Khả, “Ngươi muốn ăn như thế, tại sao lại không động thủ?”

Cố Vân Khả đầu cũng không quay lại, “Đại tỷ nói, mọi người chưa đông đủ, không thể ăn trước, bằng không sẽ không ngoan, ta nghe lời nàng.”

“Nga.” Ngưu Đản cũng đi theo bò lên ghế, nhìn đồ ăn trước mặt không chớp mắt.

Nhìn nhìn, hắn cũng nhịn không được ghé sát trên bàn, cùng Cố Vân Khả liều mạng hít mùi đồ ăn.

Cố Vân Đông vừa đưa xong đồ ăn trở về, liền nghe đại tỷ nói Ngưu Đản đến tìm hắn, ở phòng bếp.

Hắn vội vàng mang theo Từng Nhạc đi vào, ai ngờ vừa vào cửa, liền nhìn thấy hai cái đầu nhỏ nằm bò trên bàn, vẻ mặt say sưa hít sâu.

Cố Vân Thư khóe miệng trừu trừu, đi đến bên người Ngưu Đản, “Ngưu Đản ngươi tìm ta có việc gì thế?”

Ngưu Đản không trả lời, thơm quá a, so sánh lên xuống, cảm giác thịt nương hắn làm chính là cỏ a.
Cố Vân Thư dứt khoát lôi hắn từ trên ghế rớt xuống, “Ngưu Đản ngốc, ngươi tìm ta làm gì?”

“Ăn thịt kho tàu.” Ngưu Đản theo bản năng đáp.

Cố Vân Thư ‘A’ một tiếng, Ngưu Đản đột nhiên phản ứng lại, xoa xoa khóe miệng thiếu chút nữa chảy nước miếng, vội nói, “Ta, ta là tới nói cho ngươi, hôm nay ta được tiên sinh khen ngợi.”

“Khen ngợi ngươi cái gì?”

Ngưu Đản hắc hắc cười, “Tiên sinh hôm nay dạy ta nhận biết chữ cái, chính là mấy thứ ngươi dạy ta hai hôm trước, tiên sinh nói ta đặc biệt thông minh, có thiên phú, hắc hắc, cho nên ta đến nhà cũng chưa về, trực tiếp lại đây tìm ngươi.”

Kỳ thật Trần Lương cũng là biết chữ, lúc trước khi cho Ngưu Đản đi học cũng đã dạy cho hắn trước, nhưng Ngưu Đản học không vào, hôm nay học ngày mai liền quên.

Mãi cho đến khi cùng Cố Vân Thư chơi hai ngày trước, nói đến việc đi học, mới đi theo nhận diện được mấy chữ.
Còn đừng nói, hai đứa nhỏ ngồi cùng nhau, thật đúng là học đi vào.

Cố Vân Thư cũng thật cao hứng, “Vậy ngươi nghiêm túc học, đừng cô phụ tín nhiệm của tiên sinh.”

“Ân ân, vậy hôm nay là một ngày cao hứng như vậy, có phải hay không nên ăn thịt kho tàu chúc mừng một chút.” Cố Vân Thư: “…”

Bạn đang đọc truyện tại ThichTruyen247.com

Nhấn Mở Bình Luận