Lọc Truyện

Nông Môn Trưởng Tỷ Có Không Gian

Mọi người đồng thời nhìn ra phía sau, liền thấy hai mẹ con Phương thị, hai người này cũng không biết khi nào đã trở về. Bên người các nàng, đứng một nam nhân vừa nhìn bộ dáng là một cậu ấm nhà giàu.

Người này còn ra vẻ phong lưu phe phẩy cây quạt, chậm rì rì từ đằng sau đám người đi tới, đứng bên người Triệu Trụ, khiêu mi đánh giá Cố Vân Đông, “Ngươi chỉ là một tiểu nha đầu nông thôn, cũng dám lấy danh nghĩa huyện lệnh lừa gạt thôn dân, lá gan không nhỏ a.”

Trần Vũ Lan vội vàng theo đi lên, giới thiệu danh tính người này, “Vị này chính là Liễu gia công tử trong huyện, Liễu công tử cùng huyện lệnh gia công tử chính là bạn tốt cùng trường. Vân Đông, lá gan của ngươi cũng quá lớn, làm sao lại dám lấy danh huyện lệnh đại nhân để lừa bịp chứ, nếu như bị đại nhân biết, phải bị chém đầu.”
Cố Vân Đông nguyên bản còn không rõ ràng lắm người kia là ai, không nghĩ tới Trần Vũ Lan đã giới thiệu cho nàng a.

Ân, vậy không thành vấn đề.

Nàng nhìn về phía Liễu công tử kia, “Liễu công tử cũng chỉ là cùng công tử huyện lệnh đại nhân quen biết mà thôi, như thế nào lại biết huyện lệnh đại nhân quen biết những người nào? Huống hồ, dù cho Liễu công tử cùng huyện lệnh có giao hảo, thì như thế nào? Đại nhân chẳng lẽ cùng ai nhận thức đều sẽ cùng ngươi thông qua?”

“Ta…” Liễu Duy nhất thời không biết nói như thế nào.

Nói như vậy giống như cũng có đạo lý, hắn kỳ thật cũng chỉ thấy qua huyện lệnh đại nhân được vài lần.

“Ngươi thật sự, nhận thức huyện lệnh đại nhân?”

Cố Vân Đông cười khẽ, “Ngươi nếu không tin, có thể tự mình đi hỏi một chút.”
Nàng không quen biết huyện lệnh, nhưng nhận thức được tri phủ a.

Liễu Duy liền có chút không xác định, nhìn nàng không có chút biểu tình chột dạ nào, hắn do dự lại do dự, “Hôm nào ta sẽ hỏi một chút.” Kỳ thật hắn cũng chỉ nói như thế thôi, chứ hắn nào dám thật đến trước mặt huyện lệnh nói những lời này?

Hồ Tiền Lai cùng Kim Nguyệt Hương thật không có gì nói nên lời, làm sao? Nha đầu này giống như một chút cũng không có bộ dáng sợ hãi, thật sự là không sự bị quan phủ chụp tới sao?

Lượng Tử là con của bọn họ sinh ra lúc tuổi đã cao, ngày thường thương hắn cưng chiều hắn, lúc này mới dưỡng hắn thành tính tình làm xằng làm bậy này.

Triệu Trụ thấy rõ tình thế trước mắt, hắn nhưng thật ra rất dứt khoát, “Được, vậy, năm lượng bạc.”

Cha mẹ Thung Tử nhìn nhau liếc mắt một cái, trên mặt đầy vẻ đau khổ, nhỏ giọng nói, ‘Nhà chúng ta hiện tại lấy không ra năm lượng bạc, có thể hay không cho chúng ta chút ít thời gian, chúng ta, chúng ta …”
“Có thể.”

Hồ Tiền Lai không vui, tròng mắt xoay chuyển, “Những nhà khác đều đưa năm lượng bạc, nhưng ngươi đem Lượng Tử nhà chúng ta đánh thành cái dạng gì rồi? Nhiều nhất, nhiều nhất cũng chỉ cho ngươi hai lượng.”

Lượng Tử bị đánh đến nghiêm trọng nhất, nghe thấy liền có chút không phục, “Cha me, ta thật sự không nói sai, tiện nha đầu này có dã nam nhân, ngày hôm qua chúng ta đã bị đánh cả ngày”

Thung Tử rốt cuộc nhịn không được, “Đủ rồi Lượng Tử, không có dã nam nhân, người bắt chúng ta chính là nha đầu này.”

“Đánh rắm.”

Cố Vân Đông nâng lên đế giày, Lượng Tử hoảng sợ kêu to, “Cho cho cho, nương cho nàng.” miệng hắn còn nóng rát rất đau, nói chuyện đều bắt đầu chảy nước miếng.

Cố Vân Đông vừa lòng, người này a, không đánh liền không ngoan.

Một người thu năm lượng bạc, người nhà Đại Tiền không có tới, Cố Vân Đông để hắn viết giấy nợ, ngay sau đó, đem dây thừng mở ra, thả người.
Năm lượng bạc cũng không phải là số tiền nhỏ đối với bốn người, các thôn dân đến xem cũng tự nhủ, về sau muốn đắc tội nàng, liền phải ước lượng lại ước lượng.

Cố Vân Đông muốn chính là hiệu quả này, nàng là cấp cho bọn họ biết, muốn khi dễ cô nhi quả phụ nhà bọn họ, vậy phải chuẩn bị được tiền tài cho nàng.

Hơn nữa nàng cố ý nói đến huyện lệnh, cho dù những người này không tin, cũng sẽ có điều cố kỵ.

Đám người dần dần tan, Cố Vân Đông mới vừa tính toán trở về, liền nhìn thấy con dâu thứ hai của Trần Lương lại đây, “Vân Đông, cha chồng ta đã trở lại, gọi ngươi qua một chuyến.”

Cố Vân Đông biết Trần Lương sáng sớm hôm nay đã ra cửa, hiện tại trở về để kêu nàng đi qua, nghe do nghe nói đến chuyện bên này?

Nàng gật gật đầu, thẳng đi đến nhà thôn trưởng.
Không nghĩ tới vừa vào cửa, liền nghe được thanh âm của Phương thị, “Loại người như vậy, ta cũng không dám để cho các nàng ở.”

Bạn đang đọc truyện tại ThichTruyen247.com

Nhấn Mở Bình Luận