Lọc Truyện

Nông Môn Trưởng Tỷ Có Không Gian

Cố Vân Đông có chút chờ mong tiến lên đón hắn, “Bán được không?”

Hai người đứng ở cửa phòng bếp, trời tối cảnh vật đều lờ mờ, nếu không nhìn kỹ, cũng sẽ không thấy rõ lắm nơi này có hai người đang đứng.

Thiệu Thanh Viễn lấy ra mấy nén bạc, “Hai con lợn rừng tổng cổng bán được tám mươi lượng bạc, giá heo trong huyện là mười tám văn một cân, lợn rừng thì đắt hơn nhiều, 80 văn. Con lợn nhỏ là 330 cân, ta bán cho tửu lầu, chưởng quầy bên kia cùng ta nhận thức, hơn nữa còn có cả gà rừng, ta lấy của hắn ba mươi lượng. Con nặng hơn thì được một thiếu gia nhà giàu nhìn trúng, ra tay hào phòng, trực tiếp cho năm mươi lượng. Tổng cộng tám mươi lượng, ở đây là phần của ngươi bốn mươi lượng, ngươi cầm lấy.”

Cố Vân Đông biết lợn rừng quý, nên giá sẽ rất cao, nhưng không nghĩ tới một hơi lại được những bốn mươi lượng.
Không đúng không đúng không đúng, mình nhận bốn mươi lượng có phải hay không không tốt lắm?

Nàng nhìn chằm chằm mấy nén bạc, nỗ lực khắc chế dời đi tầm mắt, phi thường có tiết tháo nói, “Hai con lợn rừng này đều là ngươi săn được, ta chỉ là hỗ trợ một chút, lại nói tiền công kêu người trong thôn đi hỗ trợ kéo lợn rừng lên huyện cũng là ngươi trả, ta nhận tiền vất vả là được rồi.”

Buổi chiều nàng có nghe nói, Thiệu Thanh Viễn kêu mấy nam nhân trai tráng trong thôn đi hỗ trợ kéo lợn rừng, đương nhiên là phải trả tiền. Thanh danh của hắn ở trong thôn thật sự không thể nào tốt được, những người này nếu không vì tiền, căn bản sẽ không tiếp xúc với hắn.

Nhưng hai con lợn rừng lớn như vậy bị kéo xuống dưới núi, vẫn khiến cho người trong thôn oanh động. Không ít người muốn tiến lên hỏi hai câu nhưng lại sợ hắn, chỉ có thể mắt thèm nhìn theo xe kéo lợn rừng đi một đoạn đường thật dài.
Mấy người trong thôn nhìn thấy lợn rừng, quay đầu lại liền đoán xem lợn rừng này có thể bán được bao nhiêu tiền.

Thiệu Thanh Viễn lại nhìn ánh mắt nàng tỏa sáng khi nhìn mấy nén bạc này, âm thầm bật cười, ánh mắt kia rõ ràng là rất muốn bạc a, “Lúc trước đã thỏa thuận rằng mỗi người một nửa, chính là mỗi người một nửa. Tiền công bất quá cũng chỉ có một lượng bạc mà thôi, ngươi đã cho ta một con gà rừng, xem như huề nhau, bạc này ngươi cầm đi, ta không muốn làm một người không giữ lời.”

Cố Vân Đông nghiêm túc gật gật đầu, “Vì không để cho ngươi trở thành tiểu nhân lật lọng, bạc này, ta liền nhận vậy.”

Thiệu Thanh Viễn: “…” Cho nên ta còn phải cảm ơn ngươi nữa phải không?

Cố Vân Đông ôm bạc, trong lòng lại mừng rỡ không được. Thiệu Thanh Viễn chính nhân quân tử như vậy, về sau hợp tác càng nhiều càng tốt a, người này nơi nào là sói con chứ, rõ ràng là người tốt cả đời bình an.
Hiện giờ bạc xây nhà xem như có, Cố Vân Đông trong lòng rất cao hứng, ngoài miệng lại thuận miệng hỏi, “Ngươi hiện tại mới từ trong huyện trở về sao? Đã ăn cơm chiều chưa?”

“Chưa ăn.”

Cố Vân Đông ‘nga’ một tiếng, tựa hồ hoàn toàn không nghe được hắn nói cái gì, cho đến khi hắn xoay người vào phòng bếp, nàng mới đột nhiên hồi phục tinh thần lại, kinh ngạc nhìn bóng dáng của hắn, “Ngạch….Ngươi làm cái gì vậy?”

“Ngươi không phải muốn mời ta ăn cơm sao?” Thiệu Thanh Viễn vẻ mặt biểu tình ‘nếu không phải, thì ngươi vì cái gì lại hỏi ta vấn đề ăn hay không ăn cơm chiều’.

Cố Vân Đông nhìn nhìn hắn, lại nhìn nhìn bạc trong ngực, khẳng định nói, “Đương nhiên, ngươi vất vả như vậy, hẵn là nên mời ngươi một bữa cơm.”

Cố Vân Đông theo sát vào phòng bếp, “Đồ ăn đã có chút lạnh rồi, ta vào trong làm cơm chiên trứng cho ngươi, sẽ mau thôi.”
“Được.” Thiệu Thanh Viễn ngồi ở trên ghế, nhìn nàng nhanh nhẹn đánh trứng đảo cơm, mùi hương phiêu tán ra khắp nơi, tràn ngập toàn bộ phòng bếp. Thật kỳ lạ, hương vị này, thế nhưng làm cho Thiệu Thanh Viễn có một cảm giác yên ổn chưa từng có.

Bạn đang đọc truyện tại đây

Nhấn Mở Bình Luận