Lọc Truyện

Nông Môn Trưởng Tỷ Có Không Gian

Phương thị đúng lúc này đi ra, đi theo phía sau nàng còn có một phụ nhân khác, phụ nhân kia cùng người nam nhân trước mặt nhìn có vài phần tương tự nhau.

Phương thị nhìn thấy Cố Vân Đông thật không cao hứng, đặc biệt là khi nhìn thấy trên tay nàng cư nhiên còn cầm một giỏ rau, mày đều nhướn cao lên.

Bất quá trong nhà còn có khách nhân, trên mặt nàng vẫn treo lên vẻ tươi cười, giới thiệu nói: “Đây là người nhà Cố gia đang ở tạm nhà ta mà ta vừa nói với ngươi, bọn họ không có nam tử thành niên trong nhà, cho nên ở nhà ta cũng tiện. Vũ Lan nhà chúng ta cũng không có huynh đệ tỷ muội gì, khó có được dịp trong nhà có mấy đệ đệ muội muội, miễn bàn là có bao nhiêu vui vẻ, nói thân là tỷ tỷ, phải hảo hảo chiếu cố các nàng.”

Cố Vân Đông cười lạnh, chưa nói cái gì.

Phương thị ngay sau đó đối với nàng nói, “Đây là Ngô thẩm ở trấn trên, còn đó là tiểu nhi tử của Ngô thẩm, vừa mới cùng Vũ Lan nhà ta đính hôn không lâu.”
Khi nói đến trấn trên, khuôn mặt Phương thị tràn đầy cảm giác về sự ưu việt.

Cố Vân Đông kêu một tiếng Ngô thẩm, liền về phòng.

Ngô thẩm nhíu nhíu mày, “Như thế nào lại không lễ phép như vậy?”

“Ai.” Phương thị thở dài một hơi, “Dân chạy nạn lại đây, dọc đường đi chắc hẳn gặp không ít người xấu, đối với người xa lạ có chút phòng bị là khó tránh khỏi. Chúng ta không nói đến nàng nữa, hai người ở lại đây ăn cơm chiều đi, ta đây đi kêu Vũ Lan đi cắt khối thịt.”

“Thật là tốt, ta đây còn chưa được nếm qua tay nghề của Vũ Lan.”

Phương thị đã kêu Trần Vũ Lan ở trong phòng ra, Cố Vân Đông ở rất xa còn có thể nghe được thanh âm của các nàng nói chuyện, hơi hơi nhíu nhíu mày, quả nhiên ở trong nhà người khác thật không tiện.

Phải nhanh nhanh kiếm tiền thôi, xong rồi nói Phùng thúc tìm thêm nhiều người, đẩy nhanh tốc độ.
Chỉ là phải làm gì đây? Ở nông thôn cơ bản nhất vẫn là trồng trọt, các nàng tới Vĩnh Phúc thôn, là đã được phân hai mẫu đất hoang, nhưng phải tự mình khai khẩn.

Không nói đến đất hoang cần được khai khẩn, cho dù Cố Vân Đông là cao thủ làm ruộng, cũng không có khả năng trong vòng một tháng có thể kiếm được tiền a.

Vậy chỉ có…

Cố Vân Đông quay đầu, hướng đến phương hướng núi Cửu Hổ nhìn nhìn.

Tục ngữ nói, dựa núi ăn núi dựa sông ăn sông, Vĩnh Phúc thôn ở chân núi Cửu Hổ, nghe nói trong núi rất nguy hiểm, sâu trong núi có rất nhiều mãnh thú, dù cho có là thợ săn thuần thục nhất cũng không dám đi sâu vào bên trong.

Cố Vân Đông cảm thấy, chính mình nên đi núi Cửu Hổ tìm xem cơ hội.

Định ra được mục tiêu, nàng tạm thời an tâm.

Một lúc sau, Trần Vũ Lan tới gõ cửa phòng các nàng, nhỏ giọng nói nàng trù nghệ tốt, muốn nàng trộm giúp đỡ nấu cơm chiều để đãi mẹ con Ngô gia ăn.
Cố Vân Đông đến việc tìm lý do cũng cảm thấy phiền toái, trực tiếp cự tuyệt.

Sáng sớm ngày kế, nàng trực tiếp mang một cái sọt trên lưng, hướng đến núi Cửu Hổ mà đi.

Ở chân núi có không it hài tử đang nhặt củi đào rau dại, đi vào sâu một chút thì có thể nhìn thấy một ít phụ nhân đang tìm nấm.

Cố Vân Đông nguyên bản cũng muốn tìm nấm, thấy thế chỉ có thể tiếp tục đi sâu vào rừng.

Sau đó liền nhìn thấy gà rừng, Cố Vân Đông cười hắc hắc, “Vận khí cũng không tệ lắm, gà rừng này còn rất mập.”

Nàng lấy ra nỏ tiễn đã đặt ở trong sọt trước đó, nhắm ngay gà rừng liền bắn tới.

Khi còn ở mạt thế nàng cũng đều đã giao thủ với động vật biến dị, đánh gà rừng thì có là gì.

Đem gà rừng ném vào trong sọt, nàng lại tiếp tục đi vào sâu hơn.

Khi lại lần nữa nhìn thấy con thỏ, Cố Vân Đông đối với việc trong vòng một tháng có thể gom đủ tiền xây nhà đã trở nên tin tưởng gấp trăm lần.
Nhưng mà chờ nàng cầm lấy nỏ tiễn, lại lần nữa nhắm ngay con thỏ chuẩn bị bắn, thân mình lại đột nhiên run lên, phảng phất như phía sau lưng mình bị thứ gì đó đáng sợ theo dõi, lông tơ trên người bất giác nhảy dựng lên. Nàng động tác dừng lại, ngay lập tức xoay người, nỏ tiễn nhắm ngay phía sau, thả tay kéo.

Bạn đang đọc truyện tại thich.truyen.247

Nhấn Mở Bình Luận