Lọc Truyện

Nông Môn Trưởng Tỷ Có Không Gian

Cố Vân Thư bắt lấy tay nàng: “Đại tỷ, cha có phải hay không đã vào thành?”

“Không rõ lắm, trước tiên cứ ở phụ cận hỏi thăm đã.”

Cố Vân Đông mang theo mấy người ngồi xuống mảnh đất bên cạnh nghỉ ngơi. Chờ đến khi mệt mỏi đi qua, mới bắt đầu hỏi thăm tin tức của cha Cố.

Nàng cũng không dám đem mấy người Dương thị đơn độc lưu lại, dứt khoát đi chung.

Cửa thành hỗn tạp, người quá nhiều, muốn tìm một người thập phần không dễ dàng.

Đặc biết không ít người nhìn các nàng cứ như hổ rình mồi, phảng phất tùy thời có thể nhào lên xé rách bọn họ, Cố Vân Đông nửa điểm cũng không dám thả lỏng, trong tay giữ khư khư thanh chủy thủ.

Chỉ là đi qua hơn phân nữa ‘khu dân chạy nạn’, nửa điểm tin tức đều không có, đừng nói đến tìm thấy người, ngay cả đám người Cố lão đầu cũng phảng phất không có tung tích.
Cố Vân Khả được Dương thị để trong sọt ở trước người đã đói đến mức bụng kêu vài tiếng, nhịn nửa ngày rốt cuộc không nhịn được nữa thò ra nửa cái đầu nhỏ, “Đại tỷ, muội đói bụng.”

Cố Vân Đông còn chưa có mở miệng, Cố Vân Thư đã an ủi trước, “Tiểu muội, chúng ta không có đồ ăn, cho nên mới muốn nhanh nhanh tìm được cha, nói không chừng cha nơi đó có đồ ăn.”

“Thật sự?” Cố Vân Khả nuốt nuốt nước miếng, đôi mắt hơi hơi sáng lên.

Cố Vân Thư gật đầu thật mạnh, “Ân, cho nên ngươi ráng nhịn một chút được không?”

Hai người thanh âm đối thoại không cao không thấp, mấy người phụ cận vừa lúc đều nghe thấy.

Cố Vân Đông có chút ngoài ý muốn nhướn mày, sờ sờ đầu tiểu đệ, thấp giọng nói: “Giỏi lắm.”

Thức ăn đương nhiên có, nhưng nơi này có không ít đôi mắt nhìn chằm chằm, nếu lấy ra sẽ bị đoạt ngay.
Tiểu gia hỏa này cư nhiên sẽ trả lời như vậy, thật nằm ngoài dự đoán của nàng.

Cố Vân Thư còn có chút khẩn trương, hắn sợ mình nói sai, lại còn là nói dối tiểu muội muội, không nghĩ tới đại tỷ sẽ khen ngợi hắn, tức khắc kích động ưỡn ưỡn ngực, “Ta, ta đã hiểu.”

Dọc đường đi này hắn vẫn luôn nhìn đại tỷ như thế nào ứng đối với những người không có ý tốt đó, hắn kì thật muốn giúp đại tỷ chia sẻ, nhưng sợ mình làm sai ngược lại trêu chọc phiền toái, cũng chỉ có thể xem mà không nói.

Mới vừa rồi cũng là theo bản năng đáp lời, không nghĩ tới cư nhiên nói đúng.

Trong lòng Cố Vân Thư tức khắc nở hoa, một chút cũng không cảm thấy mệt mỏi.

Kế tiếp lúc đi hỏi thăm cha Cố, hắn ngẫu nhiên cũng sẽ xen kẽ hỏi vài ba câu.

Đáng tiếc, đến khi trời tối, cũng không có nghe được chút ít manh mối hữu dụng nào.
Hiển nhiên, cha Cố nếu không vào thành, nếu còn chưa có tới, chỉ có một kết quả - là người đã không còn.

Biểu tình suиɠ sướиɠ của Cố Vân Thư vừa rồi đã không thấy, tâm tình trở nên xuống dốc.

Mặt Cố Vân Đông bên người hắn, cũng đồng dạng ngưng trọng thần sắc không ít.

Quả nhiên, không thích hợp.

Đi một vòng, nàng phát hiện có không ít nam nhân trẻ tuổi khỏe mạnh tốp ba tốp năm tụ tập với nhau, ánh mắt rạng rỡ sáng lên, mang theo suy nghĩ điên cuồng gì đó.

Hiện tượng này rất nguy hiểm.

Một nhà bốn người một lần nữa đi đến địa phương nghỉ ngơi. Ông cụ lúc trước quan tâm hỏi: “Có tin tức sao?”

“Còn chưa có.”

Ông cụ thở dài, “Thế đạo này, muốn tìm một người quá khó khăn. Bất quá ngươi cũng đừng nản chí, sẽ tìm được thôi.”

“Vâng.” Cố Vân Đông đem sọt Dương thị đang mang thả xuống dưới, lúc này mới có nhàn rỗi cầm ống trúc uống miếng nước, quay đầu lại đem ống trúc đưa cho Cố Vân Thư, nàng do dự một lát, vẫn là nói: “Gia gia, nơi này sợ là không yên ổn.”
“Ta biết.” Ông cụ cười khổ, “Cửa thành đóng lại, cũng không có ai ra phát cháo, người càng ngày càng nhiều, mọi người cũng đói đến rã rời. Khi bị lâm vào đường cùng, ngay cả mệnh cũng sắp không có, sao có thể không loạn a.”

Cố Vân Đông mím chặt môi, nàng cũng có dự cảm, đại khái là trong vòng hai ngày này, lưu dân sẽ tìm mọi cách xông vào thành.

Đến lúc đó, bên trong thành liền phải đại loạn.

Bạn đang đọc truyện tại đây

Nhấn Mở Bình Luận