Lọc Truyện

Nông Gia Tiểu Địa Chủ - Mộc Lan

Editor: hiimeira

Lý Thạch hít hà từng hơi, bước vội xuống núi, vừa đến cổng Hà gia, từ xa đã thấy Mộc Lan đang ngồi xổm trong vườn rau nhổ cỏ, vừa đá đá con thỏ dưới chân, vừa mắng chúng chỉ biết ăn rau không thèm ăn cỏ.

Lý Thạch mỉm cười, đeo gùi tiến qua đó.

Mộc Lan ngẩng đầu thấy hắn, liền đứng dậy nói: "Ngươi đã về."

Lý Thạch gật đầu, thấy cửa viện đóng chặt, khẽ nhíu mày hỏi: "Bọn nhỏ Giang Nhi đâu? Sao không ra phụ?"

Mộc Lan siết chặt cỏ trong tay, Lý Thạch chú ý tới động tác của nàng, cách hàng rào gai, từ khe hở cẩn thận quan sát sắc mặt nàng, hỏi: "Sao vậy?"

Mộc Lan thở dài, buồn bã đáp: "Thôn bọn ta truyền tin tới, báo có tin tức của cữu cữu ta."

Lý Thạch trầm mặc.

Hắn biết, Mộc Lan vẫn luôn tìm cữu cữu mình, Lý Thạch cũng nghe kể một vài chuyện của hai nhà, biết quan hệ hai nhà vẫn luôn thắm thiết.

Lần trước nghe nói cả nhà cữu cữu bị đày đến Liêu Đông, nàng còn khóc rất nhiều.

"Chắc chắn không?"

"Cũng không rõ, vừa mới bảo A Văn đi xem." Mộc Lan nhăn mày. "Đã nhiều năm như vậy, Liêu Đông lại khổ cực, chẳng biết có còn sống hay không."

Lý Thạch chỉ có thể nói. "Cữu cữu cát nhân thiên tướng(1), sẽ không có việc gì."

An ủi một câu, Lý Thạch mới chậm rãi tiến đến cổng lớn, vào nhà liền đặt gùi xuống, bắt đầu xử lý dược liệu trong tay.

Mộc Lan cũng từ cửa nhỏ hậu viện tiến đến.

Lý Thạch moi từ dưới gùi một cây nhân sâm núi đưa cho Mộc Lan xem.

Mộc Lan kinh hỉ cầm lấy hỏi: "Lớn thật đấy, cây này bao nhiêu năm tuổi?"

"Không quá lớn tuổi, tầm năm sáu mươi năm."

Hai mắt Mộc Lan sáng lấp lánh. "Vậy cũng tốt rồi, được không ít bạc đâu." Mộc Lan tính trong đầu, đoán chừng được bảy tám lượng bạc, hơn nửa tháng tiền nàng săn thú.

Lý Thạch thu lại nhân sâm, nói: "Lát nữa ta phơi khô, nhà mình giữ lại, về sau có cần dùng gấp cũng không cần đến tiệm thuốc mua."

Mộc Lan gật đầu, nếu như đến tiệm thuốc mua, thứ này ít nhất cũng đắt gấp đôi, vả lại nếu sau này cần bạc thì đem đi bán cũng không muộn, dù sao thứ này cũng chẳng mất giá gì mấy.

Mộc Lan phụ mang dược thảo đi cất, mấy năm nay nàng học lỏm được một ít y thuật, lại được Lý Thạch chỉ bảo, nên cũng biết được chút đỉnh.

Lý Thạch cúi đầu liền nhìn thấy cái gáy yêu kiều của Mộc Lan, có chút không được tự nhiên ngoảnh mặt đi, nhưng lại kềm lòng không được mà quay lại ngắm một cái.

Mộc Lan đã cập kê vào năm ngoái, năm nay cũng sắp mười sáu, cũng nên tính đến chuyện hôn sự rồi.

Nghĩ đến đây, Lý Thạch thầm quyết, buổi tối sẽ thương lượng cùng Mộc Lan, nàng nếu không có ý kiến, vậy sẽ kêu bà mối, nhờ thôn trưởng hỗ trợ.

Họ hàng hai bên cũng phải mời, mặc dù không biết Lý gia trang có đến hay không, thế nhưng hiện giờ Tô gia trang coi trọng Tô Văn như vậy, hơn phân nửa bọn họ cũng sẽ cắt cử người tới đây.

Như vậy, chờ đến lúc ăn tiệc, Mộc Lan cũng tròn mười sáu.

Lý Thạch hạ quyết tâm, ánh mắt nhìn về phía Mộc Lan cũng lập tức thay đổi.

Mộc Lan thấy ánh mắt nóng rực của Lý Thạch, khó hiểu nhìn hắn một cái, vừa định hỏi chuyện gì thì nghe thấy tiếng cổng, vội đứng dậy đi xem.

Đào Tử và Viện Viện oang oang đi vào, trông thấy Mộc Lan, lập tức cao hứng gọi: "Tỷ tỷ, tỷ tỷ, là cữu cữu, tìm được nhà cữu cữu rồi, còn gửi đồ cho chúng ta nữa đấy."

Ánh mắt Mộc Lan sáng lên, giương mắt nhìn Tô Văn.

Tô Văn cũng không nén được kích động, gật mạnh đầu nói: "Đúng vậy, tỷ tỷ, người trong thôn nói rất rõ, chính cữu cữu viết thư, nhờ tiêu cục trong thành mang đồ tới cho chúng ta, cữu cữu còn dặn chúng ta mang theo hộ tịch đi lấy đồ."

Năm đó Tiền cữu cữu rời đi Tô Văn vẫn còn bé, cậu chỉ nhớ mang máng cậu có một cữu cữu đối xử với cậu khá tốt. Cũng vì Mộc Lan thường xuyên ở bên tai bọn họ nhắc đến ân tình Tiền cữu cữu đối với Tô gia năm đó, nên cảm tình đối với người cữu cữu này cũng rất sâu đậm, khi hay tin đã tìm được cữu cữu, liền lập tức quay về báo tỷ tỷ.

Mộc Lan ngoảnh đầu hướng Lý Thạch không ngừng cười khúc khích.

Lý Thạch cũng vui lây, bèn tiến lên kéo Mộc Lan nói: "Chúng ta mau lấy hộ tịch đến tiêu cục xem cữu cữu ngươi gửi gì cho các ngươi."

Người xưa truyền tin thông qua trạm dịch, mặc dù có thể chuyển phát đồ thông qua đây, nhưng đa phần bị thất lạc đồ, mà dân đen bọn họ lại không thể tranh luận với trạm dịch, nên chỉ có thể ngậm bồ hòn.

Thế nên khi mọi người cần gửi đồ cho người thân, hay muốn gửi thư tín quan trọng đều thích ủy thác cho tiêu cục làm thay.

Tiêu cục mỗi lần áp tải ngoại trừ hàng hóa cỡ lớn cũng thường tiện thể chở luôn vài kiện đồ của cư dân trong thành, dĩ nhiên là có thu tiền, nhưng có tiêu chuẩn rõ ràng, từ mấy văn tiền đến mấy lượng bạc tùy kiện hàng.

Mang hộ thư từ là rẻ nhất, còn mấy kiện hàng lớn hay đồ vật quý giá thì khá là đắt.

Bình thường có thể làm ở tiêu cục, ngoại trừ có vài phần bản lĩnh, thì chính là phải có uy tín, thành ra mọi người đều yên tâm.

Đây cũng chính là chỗ tốt ở cổ đại, đặc biệt trọng chữ tín.

Tiền cữu cữu gửi cho Mộc Lan cùng với Tô Văn, Đào Tử một cái rương nhỏ.

Sau khi lấy được rương bằng hộ tịch, Lý Thạch liền nhét mấy chục văn tiền vào người tiêu cục, hỏi thăm cuộc sống cả nhà Tiền cữu cữu ở Liêu Đông.

Người tiêu cục cũng không khách sáo, lập tức kể tường tận.

Cả nhà Tiền cữu cữu hiện tại đang làm công tượng(2) trong quân đội.

Mộc Lan thở dốc. "Có biết là hộ tịch gì không?"

Người tiêu cục thương hại nhìn bọn nhỏ một cái, nói: "Là nô tịch, nhưng ta nghe nói nhà bọn họ ở trong quân đội rất được việc, được quý lắm, đại nhi tử hiện đang phục dịch cho cái gì giáo úy ấy, về sau nếu có thể đến chiến trường lập công, chắc chắn có thể chuyển sang quân hộ."

Mộc Lan nặn ra một nụ cười khó coi, trong đầu hiện lên dáng vẻ ung dung tự tin của Tiền cữu cữu khi nói muốn chuyển sang thương tịch năm đó.

Lý Thạch biết Mộc Lan khó chịu, nhưng vẫn hỏi thăm cặn kẽ, cụ thể đến độ như bọn họ ở nơi nào, ngày thường ăn thứ gì cũng đều dò hỏi kỹ càng.

Dĩ nhiên người tiêu cục không thể nào biết rõ đến vậy, chỉ nói một vài tập tục ở Liêu Đông, chẳng hạn như Liêu Đông hiện giờ nóng đến mức chỉ cần mặc một bộ quần áo vải gai dầu, vẫn ăn bánh nướng lớn, mỗi lần ăn cơm thì nóng đến nổi như trời đổ mưa, nhưng ban đêm lại trở lạnh.

Đến chạng vạng tối, mọi người mới khiêng rương trở về.

Trong rương là ba bộ xiêm y, hai bộ cho nữ, một bộ cho nam, đậm chất Liêu Đông, trong thư Tiền cữu cữu nói là cho Mộc Lan, Tô Văn và Đào Tử, còn nói không biết Tiền thị có sinh thêm đứa nào nữa không, nên không làm nhiều.

Trong mấy bộ quần áo, có một gói hàng nho nhỏ, bên trong là mấy thỏi bạc mười lượng, hết thảy có năm thỏi.

Mộc Lan nắm chặt chỗ bạc đó, nước mắt rơi lách tách.

Tiền cữu cữu nói ông không rõ mấy năm nay Tô Đại Tráng và Tiền thị sống thế nào, có điều thời gian qua ông ở Liêu Đông sống không tệ, ông và hai nhi tử ở trong quân đội đều có công ăn việc làm, mỗi năm không chỉ tiền công mà tiền thưởng đều không ít, ngày thường còn nhận thêm một ít việc bên ngoài, cho nên tích cóp cũng được kha khá, mà trước đó không lâu, mợ lại sinh thêm cho Tiền cữu cữu một đứa con trai!

Tiền cữu cữu không ngừng kể về cuộc sống của mình ở Liêu Đông, lo lắng cho cả nhà Tiền thị thế nào, đến cuối thư, ông cố gắng dùng giọng điệu bình thản mà báo tin mẫu thân bọn họ đã qua đời từ tám năm trước, chôn ở sườn núi nhỏ bên ngoài Kinh thành.

Tới đây ngay cả Tô Văn cũng không kìm nổi mà đỏ mắt, tám năm trước, đúng là cái năm mà cả nhà Tiền cữu cữu bị lưu đày.

Bà ngoại chết như thế nào, mấy đứa nhỏ căn bản không dám nghĩ tới.

Mộc Lan khóc sưng mắt, sang hôm sau mới bảo bọn Tô Văn ra ngoài hỏi thăm sắp tới có tiêu cục hay thương đội nào đi Liêu Đông không.

Bọn họ cũng chẳng ôm hy vọng, mấy năm nay chiến sự liên miên, tuy hiện giờ Liêu Đông vẫn bình yên, nhưng đường đến Liêu Đông lại không như vậy, chẳng có mấy ai bằng lòng đến chỗ này.

Quả nhiên, Tô Văn và Lý Giang chạy một vòng, đều nhận được câu trả lời là năm nay không đến Liêu Đông.

Mà bọn họ thì không dám tìm trạm dịch.

Nên nhớ rằng bọn họ là đưa tin đến quân đội Liêu Đông, làm mà không tốt, sẽ bị gán cho tội danh mưu phản rồi bị bắt đi.

Bốn năm trước, cũng chẳng biết chập mạch ở đâu, không chỉ có mỗi Phiên vương, mà bá tánh khắp nơi đều đứng lên khởi nghĩa. Lực lượng quân sự ở Liêu Đông vốn không yếu, mặc dù không đi theo phong trào khởi nghĩa, nhưng cũng không hề nghe theo điều lệnh của Triều đình, một mực có thái độ kháng địch.

Cuối cùng, hai năm trước, Liêu Đông cũng giương cao cờ phản, đây là vị tướng lĩnh đầu tiên không lấy danh nghĩa "thanh quân trắc" để khởi binh, mà trực tiếp cáo với thiên hạ, đương kim Hoàng đế bất nhân, là một vị hôn quân, khiến bá tánh lầm than, hắn muốn thay thế lão ta.

Dĩ nhiên, hắn không thể nào khi không nói như vậy, mà là sau khi trải qua một loạt điềm báo ý trời, còn mấy lời này là thuộc hạ nói thay hắn.

Vị đang ở Liêu Đông kia mới là chân mệnh thiên tử.

Bây giờ hỗn chiến khắp nơi, vị ở Liêu Đông không ngừng tiến gần Hoàng đế, nghe nói bây giờ chỉ cách Kinh thành hai ba thành.

Cho dù là vậy, vùng phía nam vẫn thuộc quyền cai trị của vị Hoàng đế kia, Lý Thạch và Mộc Lan cũng không dám chắc, đám quan viên kia sẽ bắt gọn bọn lâu la để lập công nhằm lấy lòng đương kim Hoàng đế.

Mộc Lan đành kiềm chế tâm tình, dự định tìm được người đi Liêu Đông sẽ lại báo tin cho Tiền cữu cữu.

Mộc Lan kích động mấy ngày, lúc này mới bình tĩnh lại.

Lý Thạch thở phào nhẹ nhõm, vào một đêm trăng thanh gió mát, Lý Thạch ăn vận chỉnh tề liền nhẹ nhàng gõ cửa phòng Mộc Lan.

Mộc Lan đang đọc sách, định bụng xem xong sẽ ngủ, nghe thấy tiếng gõ cửa thì có hơi ngạc nhiên, thường thì nhà bọn họ ăn cơm xong sẽ tụ lại trò chuyện, có gì muốn nói thì lúc ấy đã nói hết rồi, sao giờ này còn có người lại đây?

Mộc Lan bước tới mở cửa, thấy là Lý Thạch, liền cười hỏi. "Có chuyện gì sao?"

Lý Thạch liền nhìn về phía sau lưng nàng.

Mộc Lan vội để hắn vào.

Lý Thạch ngồi ngay ngắn trước bàn, ấp úng nửa ngày, mới đỏ mặt ho nhẹ một tiếng, trông có vẻ không được tự nhiên hỏi: "Ta nhớ sinh thần ngươi là tháng 7, ba bốn tháng nữa ngươi sẽ mười sáu đúng không?"

"Đúng vậy." Mộc Lan thấy hai tai Lý Thạch đỏ bừng, cảm thấy vừa buồn cười vừa khó hiểu.

Lý Thạch làm thế nào cũng không thể thốt ra được lời kia, bèn lấy hết can đảm ngẩng đầu, ngó thấy ý cười trong mắt Mộc Lan, dũng khí liền "xì xì" bay hết.

Lý Thạch đứng phắt dậy, trầm giọng nói: "Không có việc gì, ta về phòng trước." Nói xong không đợi Mộc Lan trả lời, tự mình mở cửa đi mất.

Mộc Lan nghĩ không ra liền lắc đầu, chẳng còn tâm tư đọc sách, trực tiếp tắt đèn ngủ.

Lý Thạch nhìn đèn phòng tắt ngóm, hung hăng ngắt đùi mình một cái, vậy mà cũng không nói được? Không phải đã luyện tập mấy ngày rồi ư?

Lý Thạch nhìn đại viện tam tiến, lần đầu tiên thấy hối hận, sao lúc trước lại quyết định để hai nhà ở chung chứ?

Nếu nhà ai nấy ở, thì bây giờ có thể trực tiếp kêu bà mối tới cửa, hắn cần gì phải đích thân hỏi qua ý nàng rồi mới kêu bà mối?

Lý Thạch trầm mặt quay về phòng, quyết định ngày mai tiếp tục cố gắng.

━━━━━

(1) Cát nhân thiên tướng: người tốt, hiền lành sẽ được trời giúp đỡ.

(2) Công tượng:Các thợ làm việc trong các công xưởng của Triều đình điều hành, các công xưởng này đảm nhận việc đóng tàu, đúc vàng bạc, xây thành...
Nhấn Mở Bình Luận