Lọc Truyện

Nơi Nào Cũng Là Anh

“Anh tìm em có chuyện gì vậy?”

Lâm Ái Mỹ bước đến bàn làm việc, hôm nay cô ăn vận rất đẹp, chiếc váy đỏ dính dáng sát thể tôn lên đường cong và làn da trắng ngần, mái tóc được chỉnh chu đến từng lọn tóc, gương mặt xinh đẹp được trang điểm kỹ lưỡng tinh xảo.

Nhìn qua còn tưởng Lâm Ái Mỹ chuẩn bị tham gia lễ hội, Phàm Dương tựa mình ở ghế tổng, tay vươn ra đặt lên ly rượu trên bàn làm việc về phía đối diện.

Lâm Ái Mỹ nhìn thấy ly rượu đẩy tới, Phàm Dương cầm lên ly rượu còn lại đứng dậy, bước ra khỏi bàn làm việc đi đến trước mặt cô.

Thấy vậy, Lâm Ái Mỹ cầm lấy ly rượu, khi anh đứng trước mặt, anh chìa ra ly rượu, Lâm Ái Mỹ nâng môi cười, tay nâng ly cụng vào ly của Phàm Dương.

Nâng rượu lên nhấp một ngụm, ánh mắt yêu kiều rơi lên vòm ngực săn chắc, đăm chiêu nhìn gương mặt tuấn tú, phong thái ngút ngàng cũng nhấp một ít rượu, Lâm Ái Mỹ thắc mắc hỏi.

“Có tâm sự sao? Sao đột nhiên anh lại uống rượu?” Lâm Ái Mỹ sâu xa dò hỏi “Hay là cãi nhau với Lâm Ninh rồi?”

Trừ khi Phàm Dương và Lâm Ninh có rạn nứt, Lâm Ái Mỹ mới có cơ hội tiếp cận như thế này, Lâm Ái Mỹ cười cười, ánh mắt nũng nịu nhìn Phàm Dương chớp chớp.

“Anh Dương đừng để bụng, Lâm Ninh tuy là hơi trẻ con nhưng em ấy cũng rất hiểu chuyện mà, anh đừng vì chuyện cãi nhau với em ấy mà khó chịu.”

Lâm Ái Mỹ như thể chắc chắn Phàm Dương và Lâm Ninh đã xảy ra vấn đề, Phàm Dương không nói gì, chỉ nhìn chằm chằm vào con người giả tạo trước mắt, ánh mắt thâm sâu khó lường.

Tay anh nghiêng ly rượu, cụng vào ly của Lâm Ái Mỹ.

Âm thanh thủy tinh chạm vào nhau, Lâm Ái Mỹ khẽ cười, cùng anh nhấp thêm một ngụm rượu.

Cô lại khẽ hỏi, âm thanh ngọt ngào lên xuống thăm dò.

“Anh khó chịu chuyện gì vậy?”

Phàm Dương cong môi cười, ánh mắt nổi lên ánh lửa rất nhanh che lấp, tay đỡ lấy đáy ly của Lâm Ái Mỹ nâng lên.

Lâm Ái Mỹ nhìn ly rượu đang tiếp tới, có lẽ anh muốn cô uống thêm, cô tròn xoe mắt nhìn anh.

“Anh Dương?”

Phàm Dương nâng mi mắt nhìn gương mặt yêu kiều ngây ngô, tay nâng cao đáy ly lên, trước khi ly rượu chạm lên cánh môi, anh khẽ một âm trầm lắng.

“Không muốn một chút kích thích sao?”

Uống rượu là để tăng thêm kích thích sao? Lâm Ái Mỹ nheo mày, miệng ly sắp chạm lên cánh môi, cô hoài nghi hỏi.

“Anh và Lâm Ninh thật sự xảy ra vấn đề rồi sao?” Lời này của anh chẳng khác gì muốn ngõ ý cùng cô phát sinh quan hệ, đây là chuyện mà cô thầm muốn bấy lâu nay, nhưng ngay lúc này thì cảm thấy thật kỳ lạ.

Hay là do cảm giác lạ lẫm từ việc Chu Quốc Duy không trả lời tin nhắn làm cho cô càng thêm hoài nghi mọi thứ?

Phàm Dương cũng nói thẳng ra ý định.

“Muốn ngủ với tôi không?”

Lâm Ái Mỹ đương nhiên muốn, cô đã tìm đủ cách tiếp cận anh bấy lâu nay chỉ toàn bị anh đẩy ra xa, khó lắm mới có cơ hội như thế này.

Lâm Ái Mỹ e thẹn đỏ hồng hai gò má, bàn tay nhỏ nhắn thảnh thơi chạm lên một bên vòm ngực Phàm Dương.

Phàm Dượng hạ mắt nhìn bàn tay nằm trên ngực, đáp án đã rõ.

Tay anh đẩy lên đáy ly, miệng ly rượu chạm lên cánh môi Lâm Ái Mỹ.

“Uống.”

Lâm Ái Mỹ mở miệng, nâng cao ly rượu uống một hơi cạn sạch, sau đó đưa ra ly rượu rộng cho anh xem, ái muội chớp mắt.

“Ông Phàm… Người ta thích anh lắm, anh phải nhẹ nhàng một chút.”

Phàm Dương cầm lấy ly rượu rỗng từ tay cô, đặt lên bàn làm việc, ánh mắt băng lãnh nhìn bộ dạng yêu kiều quyến rũ của Lâm Ái Mỹ, đáy mắt không một nhĩu động.

Anh tựa.người vào bàn làm việc phía sau lưng, hai tay thư giãn chống lên mặt bàn, nhìn cô gái trước mặt bằng ánh mắt lạnh lẽo.

Bàn tay chống trên mặt bàn, ngón tay trỏ vẫn theo nhịp ban đầu chậm rãi gõ xuống mặt bàn.

Lâm Ái Mỹ bỗng nhiên cảm thấy tầm mắt mờ mờ, hình ảnh Phàm Dương đang chờ đợi phân thân ra thành mấy người. Lâm Ái Mỹ muốn tiến lên, bước chân vừa nâng lên liền chao đảo đứng không vững.

Căn phòng tĩnh lặng, âm thanh đầu ngón tay gõ xuống mặt bàn rõ ràng lọt vào lỗ tai Lâm Ái Mỹ.

Cô lắc lắc đầu, cố gắng nâng mi mắt nặng trĩu nhìn người đàn ông đang chờ đợi.

“Anh Dương…” Lâm Ái Mỹ kêu lên, tay đỡ lấy vần trán.

“Em thấy lạ quá…” Cản giác vừa nóng bức vừa khó chịu, mi mắt lại nặng trĩu muốn khép lại, cảm giác này…

Lý trí còn xót lại của Lâm Ái Mỹ nghĩ đến một chuyện, giọng nói nhỏ xíu hỏi.

“Anh bỏ gì vào rượu thế?”

Lâm Ái Mỹ cố gắng tỉnh táo bản thân, nhìn thật rõ người đàn ông tuấn soái ở phía trước, nhìn gương mặt phong trần lạnh lùng nhìn cô, khoé môi cương nghị nhếch lên thành nụ cười nửa miệng, nửa cười nửa không.

Đầu ngón trỏ của Phàm Dương chậm rãi hạ xuống nhịp gõ thứ năm, Lâm Ái Mỹ mềm nhũng như quả bóng, cơ thể như người máy bị ngắt đi nguồn điện ngã xuống sàn.



Lâm Ninh đứng trước toà thị chính Hafam, tay cầm tệp tài liệu màu vàng đi vào.

Vừa nãy, anh chồng yêu dấu gọi điện bảo cô mang tập tài liệu đến cho anh.

Lâm Ninh bước vào đại sảnh, bước chân của Lâm Ninh phát ra quyền lực, những nhân viên có mặt nhìn thấy cô đều cẩn trọng cúi chào, những người đang vội vàng di chuyển khi nhìn thấy thiếu phu nhân cũng phải ngừng lại bước chân, cúi chào rồi mới có thể đi tiếp, cô tiếp tân chạy đến gập người chào.

“Chào phu nhân, phu nhân đến gặp ông tổng ạ?”

“Tôi mang tài liệu đến cho anh ấy” Lâm Ninh cười đáp, cô cười tươi, bàn tay phẩy qua với cô tiếp tân.

“Cô cứ tiếp tục làm việc đi.”

Lâm Ninh bước đi, tự mình đi đến thang máy đặc quyền, ấn nút rồi đứng chờ.

Lên đến phòng tổng, Lâm Ninh gõ cửa nhẹ hai cái, sau đó đẩy của đi vào.

Phàm Dương ngồi ở ghế tổng, ánh mắt đăm chiêu trầm tư nâng lên nhìn vợ nhỏ.

Lâm Ninh đi đến bàn làm việc, đặt tập hồ sơ lên bàn làm việc của anh.

“Của anh đây, hiếm lắm mới thấy anh để quên tài liệu ở nhà đó” Cái miệng nhọn vểnh ra, thật hiếm có cơ hội thế này, cô phải ghẹo anh một chút.

“Hây da, thì ra ông Phàm cũng mắc lỗi như người bình thường thôi a.”

Lâm Ninh chớp chớp mắt, hai đầu lông mày nhếch nhếch rồi vểnh mặt tận trời cao.

“May mắn là có vợ anh đây, đã lặn lội đường xá xa xôi mang tài liệu đến cho anh, ứng cứu kịp thời cho anh, xứng đáng được thưởng một cái bánh yến mạch!”

Lặn lội đường xá quá là xa xôi của Lâm Ninh là ngồi xe mười phút đến đây, chỉ việc ngồi xe mười phút đã đến nơi, cô lại hô biến nó thành một công việc vô cùng trọng đại.

Phàm Dương cười cười, ánh mắt trầm tư dịu dàng hạ xuống người bà nhỏ, anh đứng dậy, đi bọc qua bàn làm việc, hai bàn tay to nâng gương mặt nhỏ nhắn lên.

“Cực khổ cho bà nhỏ quá.”

“Đúng đó, cực khổ lắm đó” Lâm Ninh chu chu cái miệng nhỏ, hai chân nhón lên đòi quà.

“Hôn em hôn em, hôn một cái đi.”

Phàm Dương mím mím môi cười tươi, cúi xuống hôn chụt lên cái miệng nhọn hoắt của Lâm Ninh.

“Oa…” Được hôn, Lâm Ninh hí hí cười, nhưng mà vẫn không quên bánh yến mạch.

“Em còn xứng đáng được ăn một cái bánh yến mạch đó.”

“Được rồi” Phàm Dương cưng chiều nói, bánh yến mạch là món khoái khẩu của bà nhỏ nhà anh rồi, cô cũng thật biết lựa món khoái khẩu đi.

Bánh yến mạch mà cô thích là loại rất nổi tiếng ở Thành An, muốn mua đều phải xếp hàng chờ đợi gần nửa giờ.

Dạo trước, ngày nào tan làm về, anh cũng đều mua cho cô, cô ăn đến nghiền, không có ăn thì không chịu nổi.

Phàm Dương liếc mắt nhìn vào phòng ngủ, hai tay áp vào gò má phúng phính của Lâm Ninh, cúi đầu hôn lên môi nhỏ.

Cại mở răng miệng, chui vào trong miệng ngọt ngào gặm mút. Lâm Ninh cũng đáp ứng nụ hôn của anh, cô chỉ nghĩ rằng là một nụ hôn thấp thoáng.

Phàm Dương càng hôn càng quấy, hai bàn tay to chui vào trong vạt áo mò mẫn đồi ngực, xoa nắm đồi thịt trong lớp áo ngực.

Hành động ám muội của anh, Lâm Ninh né đi nụ hôn, mặt xoay đi nhưng Phàm Dương lại chặn lại, cô không né đi đâu được, né đi đều bị anh chặn lại.

“…”

Anh liếm láp, quấn lấy lưỡi mềm mại mút, phát ra tiếng nước thẹn thùng chụt chụt.

“Ưm…”

Phàm Dương đẩy lên áo con giải thoát cho hai nụ hoa hồng, hai ngón tay se nắn nụ hoa rồi nắm lấy cả bầu ngực nặn hình đủ loại hình thù trong vạt áo.

Lâm Ninh rùng người, nụ hôn cướp đi hơi thở làm cho cô mềm nhũng, hai vành tai dần đỏ, gò má phiếm hồng.

“Ưm…” Cô không né đi đâu được, hai tay nhỏ níu lấy cánh tay đang loạn trên ngực, hàng mi thanh tú chau lại, Lâm Ninh xoay mạnh gương mặt.

“Anh… Đây là chỗ làm việc mà…”

Lỡ như có ai đó đi vào thì sao a? Cô có mà đào lỗ chui vào thôi.

Mặt cô xoay mạnh, nụ hôn đang liếm láp trượt sang gò má, Phàm Dương men nụ hôn in lên gò má chạy sang vành tai, gặm lấy vành tai đang đỏ ửng.

“A… Anh…”

Lâm Ninh rùng mình lần nữa, lông tơ lông tóc dợn thành hột.

“Bà nhỏ…” Anh ngừng liếm láp vành tai, hôn lên vành tai ướt át, thì thầm hơi thở thật nóng.

“Chúng ta vào phòng.”

Dứt lời, Phàm Dương ôm cô lên vai như vác một bao gạo, sải bước dài đi vào phòng ngủ.

“Oái!”

Ơ ơ này! Anh bảo cô mang tài liệu đến công ty thôi mà! Thế nào mà lại cởi đồ rồi?

Cạch.

Cửa phòng ngủ đóng lại, thả Lâm Ninh xuống giường, Phàm Dương cởi ra tây âu trang trọng, Lâm Ninh trừng trừng mắt nhìn anh, gương mặt nhỏ nhắn phiếm hồng xấu hổ, hai chân khép chặt lại.

“Ông Phàm anh đừng có mà cởi quần ra a… Anh bảo là mang tài liệu đến thôi mà.”

Phàm Dương gian xảo cười, dục niệm nổi trên ánh mắt, âm thanh trầm ấm khẽ đáp.

“Đúng là bảo em mang tài liệu đến, còn sau đó làm gì thì anh đâu có nói.”

“Ớ…” Nhưng mà chỗ này là công ty, Lâm Ninh khép chặt chân, như con sâu nhích người về phía sau.

“Đồ quỷ yêu nghiệt, anh nghiêm chỉnh một chút đi, chỗ này là công ty đó.”

Phàm Dương haha cười, bàn tay vươn ra bắt lấy bàn chân nhỏ đang muốn chạy.

“Anh chỉ không nghiêm chỉnh với mỗi em thôi, em còn kêu la cái gì nha.”

Vậy nghĩa là cô nên cảm thấy may mắn à? May mắn vì anh chỉ không nghiêm chỉnh với mỗi cô?

Lâm Ninh phát ngốc chớp chớp mắt, Phàm Dương gian tà cười, âm giọng tà nịnh trầm ấm dụ dỗ.

“Bà nhỏ, đừng khép chân như thế, mở ra.”

Gương mặt tuấn tú, khoé môi câu khởi, nhấc lên đầu lông mày.

“Đằng nào anh chẳng cắm vào em đâu, không cần phải phí sức nữa.”

“A… Anh là đồ con heo!”

Đồ con heo, suốt ngày chỉ biết ủn a ủn ỉn.



Lâm Ái Mỹ tỉnh lại, nhưng cô chẳng thể mở mắt, bởi đôi mắt bị bịt lại, miệng cũng bị bịt kín chẳng thể cất ra âm thanh, hai tay ở phía sau lưng cọ sát vào chiếc còng số tám.

Xung quanh cô tối tăm, có vẻ như cô đang ở một chỗ chật hẹp, một chiếc túi nào đó chỉ vừa vặn chứa đủ cơ thể.

Lâm Ái Mỹ không có đủ thời gian suy nghĩ, toàn thân dâng lên cơn nóng rực, hạ thể bức rức co bóp, cơn nóng khao khát ở hạ thân chạy lên đầu não, giữa hai chân cô chảy ra chất nhờn thấm ướt lớp quần mỏng.

Mũi nghẹn lại, muốn há miệng hít thở cũng không được, thèm khát cực điểm, nuốt ực mấy ngụm nước bọt.

Bức quá… Thực nóng…

Cảm giác khao khát mãnh liệt, mồ hôi in ra thành hột, tẩm ướt mái tóc, Lâm Ái Mỹ muốn được lấp đầy.

Hai chân cọ xát vào nhau, Lâm Ái Mỹ chỉ có thể cọ chân vào nhau, chà ép u hoa ma xát toạ ra một chút khoái cảm, để có thể khuây khỏa oi bức ở hạ thân một chút.

Khó chịu quá…

Lâm Ái Mỹ chau chặt đầu lông mày, khao khát được lấp đầy mãnh liệt.

“Ứm…”

Bỗng âm thanh ngọt ngào lọt vào lỗ tai Lâm Ái Mỹ, đánh vào trái tim khát khao, cô ngừng lại hành động cọ sát đùi, lắng tai nghe.

“Chồng này… Chậm… Chậm chút…”

Giọng ngọt ngào ám muội lọt vào lỗ tai, Lâm Ái Mỹ ngay lập tức nhận ra đó là giọng của Lâm Ninh.

“Chậm một chút mà… Ân a…”

Lâm Ninh rên rỉ, âm thanh hoan ái hoà trộn, rên rỉ mềm nhũng hứng chịu sảng khoái.

Sau đó, Lâm Ái Mỹ nghe thấy âm thanh thật khàn dỗ dành.

“Ninh Ninh ngoan, ngoan anh thương.”

“Ư a…”

Ngay sau đó, âm thanh hai thân thể va chạm nhớp nháp lạch bạch, la ba lạch bạch khiến cho Lâm Ninh không kiềm được rên rỉ, khả ái như một con mèo nhỏ.

Thật quen tai, hình ảnh theo âm thanh hiện ra tâm trí, trái tim đình chỉ, ngay lập tức cơ thể nóng rực như lửa đốt, hai đùi cố gắng ép chặt nhưng vẫn không đủ.

Cô muốn nó, Lâm Ái Mỹ thèm khát nó.

Mồ hôi túa ra ướt đẫm, thân thể nóng hổi run lên từng hồi, Lâm Ái Mỹ gào thét mãnh liệt, hai đùi kẹp chặt khát cầu.

Âm thanh ân ái của Lâm Ninh và Phàm Dương làm cho Lâm Ái Mỹ khao khát dữ dội, oi bức dày xé đến từng tấc da nấc thịt.

Cô muốn thứ đó…

Thời gian trôi qua, Lâm Ái Mỹ vụng vỡ trong dục vọng, từng giây từng phút trôi qua cơ thể cô càng nóng bức, cảm giác ham muốn ngày càng dâng trào đoạ đày thân xác, từng giây trôi qua như là địa ngục.

Sau khi Lâm Ninh và Phàm Dương ân ái xong, Lâm Ninh nằm gối đầu lên đùi Phàm Dương, cuộn trong tấm chăn ngủ thiếp đi.

Phàm Dương ngồi bên giường, bàn tay xoa xoa mái đầu, vuốt ve mái tóc bà nhỏ.

Lát sau, nhóm thủ hạ trong Nhất Bang đi vào, phụng lên Phàm Dương mở ra tủ quần áo, lôi ra chiếc túi lớn màu đen.

“Đừng để cô ta chết.”

“Dạ thưa ông.”

Đêm nay ở Nhất Bang, thủ hạ được thưởng cho một vị tiểu thư, có thể làm gì cũng được, chỉ đừng để vị tiểu thư ấy chết.

Còn tiếp…

(P/s Biết người ta thèm khát anh ta, biết người ta ghen tị vơi Lâm Ninh, anh còn để người ta gián tiếp chứng kiến màn ân ái của vợ chồng anh, thật là thâm độc mà.)

_ThanhDii
Nhấn Mở Bình Luận