Lọc Truyện
Sau khi Phàm Dương và Trịnh Kiệt Luân rời khỏi, Lục Tiến gọi người thân cận đến giao việc truy tìm Chu Quốc Duy.

“Hắn là nhân tình của Lâm Ái Mỹ, cũng chỉ ở đâu đó ở Thành An này, không cần điều phối phức tạp, truy tìm ở Thành An là đủ rồi.”

Lục Tiến dặn dò, khoanh vùng tìm kiếm để không cần phải huy động lực lượng lớn.

“Dạ thưa lão đại.”

“Còn về Trình Quốc, tìm bao lâu nay vẫn chưa ra à?” Lục Tiến khó chịu hỏi.

“Dạ lão đại…” Thân cận gãi gãi gò má, khổ sở đáp.

“Từ hôm phát lệnh tìm Trình Quốc đến nay còn chưa được một tháng mà, lão đại phải cho chúng tôi thời gian chứ a.”

“Một tháng là đã quá dài rồi” Lục Tiến trừng mắt quạ.

Một tháng trước, Trình Quốc đã sát hại thân cận của Mộ Đức Long, người đó từng là người đi theo Lục Tiến, rất trung thành, rất có nghĩa khí.

Mấy năm trước, anh ấy từng theo Lục Tiến, sau đó vì lập gia đình nên đã xin phép Lục Tiến được rửa tay gác kiếm hoàn lương, Lục Tiến đã cho phép và giới thiệu anh ấy đi theo Mộ Đức Long làm việc.

Sau tai nạn của Mộ Đức Long, người đó nuôi chí phục thù đi tìm Trần Tiểu Vy, Mộ Đức Lâm và Trình Quốc. Anh ấy bắt được đôi cẩu nam nữ Tiểu Vy và Đức Lâm, còn Trình Quốc thì thoát được, thậm chí vì đuổi theo mà bị Trình Quốc bắn hai viên đạn vào đầu, Trình Quốc bỏ trốn, biến mất không có tung tích.

Kể từ hôm đó đến nay cả hơn một tháng, Mộ Đức Lâm và Trần Tiểu Vy bị bắt, Trình Quốc đã bít đường, hắn chỉ còn một người thân là mẹ của hắn.

Dù rằng hắn và mẹ đã lâu không liên lạc, nhưng hắn giờ đã cùng đường, có lẽ hắn sẽ liên lạc về tiệm bánh của mẹ hắn, thế nhưng từ hôm đó đến nay vẫn chưa có tung tích gì.

Lục Tiến khó chịu nghiến răng, mắt quạ liếc nhìn thân cận.

“Nhanh chóng tìm ra hắn cho tôi.”

“Dạ thưa lão đại” Thân cận suýt xoa lồng ngực cúi cúi đầu.

Lục Tiến thở ra, bàn tay cho vào túi quần rút ra điện thoại, ấn vào một dãy số, ngón tay cái chuẩn bị ấn vào nút gọi đi.

Một thân cận khác gấp rút chạy vào, gấp rút đến nổi thân cận đó không kịp thở.

“Lão đại lão đại!”

Lục Tiến rít vào một hơi, phiền phức dừng lại động tác gọi điện, nhìn thân cận đang hít thở không khí.

“Chuyện gì?”

“Cô… Cô gái kia… Phù… Phù… Chuyện là mẹ của Trình Quốc ngã bệnh vào bệnh viện” Thân cận vừa hít thở vừa thông báo.

“Chúng tôi gác ở bệnh viện chờ tên Trình Quốc xuất hiện nhưng hắn không đến, đổi lại cô gái ở tiệm bánh… Cô ấy đi đâu đó, tôi bảo A Vỹ đi theo… Phù… Cô ấy đi ra ngoại thành, cô ấy đến một căn nhà… A Vỹ nói… Nói là nhìn thấy Trình Quốc từ xa.”

Mi tâm Lục Tiến đang chau vì khó chịu, nghe thấy đã có tin tức của Trình Quốc, đầu mi tâm giãn ra, khoé miệng nhếch cao rít ra một âm tán thưởng.

“Tốt, tốt lắm.”

“Nhưng mà lão đại… Cô gái đó chẳng phải là người quen của phu nhân ông Phàm sao? Lỡ như cô ấy có chuyện gì không hay thì sao? A Vỹ nói cô ấy bị Trình Quốc lôi vào nhà, mãi chưa ra.”

Lục Tiến nhúng vai, tùy ý đáp.

“Cô ta quen biết hắn, hắn có thể làm gì cô ta” Nhớ đến cô gái ở tiệm bánh, hôm đầu tiên Lục Tiến ghé ngang tiệm bánh cảnh báo, cô ấy run rẩy lắm, còn hứa rằng sẽ thông báo cho anh nếu gặp Trình Quốc, rõ ràng cô ấy biết chỗ của Trình Quốc, thế mà lại cố tình che giấu.

Vậy mà bộ dạng cô gái kia lúc đó lại run sợ anh hệt như thấy ma quỷ, còn la hét với phu nhân của Phàm Dương nhờ bố trí người phòng thủ.

Còn tưởng cô thật sự sợ hãi mà ngoan ngoãn nghe lời, chẳng ngờ là cô điếc không sợ súng, biết rõ Nhất Bang đang truy lùng Trình Quốc lại còn che giấu.

“Còn chờ gì mà không lôi tên khốn khiếp đó về đây?” Lục Tiến nghiêm giọng hỏi.

“Nhưng mà lão đại, A Vỹ nói tình hình không được tốt, dù gì cũng là người quen của phu nhân ông Phàm, lão đại nên đến một chuyến.”

Lục Tiến phiền phức nhúng vai, vốn định mặc kệ, thế nhưng gương mặt lão Phàm lại hiện lên, nhất là mỗi khi cưng chiều gọi phu nhân nhà lão là bà nhỏ. Nếu bạn thân của phu nhân lão ta có vấn đề, phu nhân lão ta buồn rầu thương xót thì lão Phàm đó sẽ không dễ chịu.

“Mẹ kiếp” Lục Tiến mắng chửi, đứng bật dậy.

“Ở đâu?”

“Không xa lắm ạ.”

Từ khi nào anh phải quan tâm đến cả bạn của vợ bọn họ vậy?

Ôi lão thiên a, kiếp trước anh mắc nợ ba người họ sao? Sao lúc nào anh cũng phải lo lắng cho bọn họ, hết lão Mộ rồi lão Trịnh, lão Phàm, bây giờ đến cả “Bạn của phu nhân lão Phàm.”

Lục Tiến rời khỏi căn cứ, quả đúng là không xa, vì căn cứ ở đường giao thành, chỗ Trình Quốc là ngoại thành cách chỗ Lục Tiến không xa.

Tốc độ của thân cận chạy xe chỉ khoản năm phút đã đến điểm dừng.



Doãn Linh nhích đến bức tường, đôi mắt trợn trừng nhìn gã đàn ông như quái thú đang đi đến, trong tiềm thức là hàng loạt ký ức kinh tởm của hắn ta đối với tiền kiếp.

Doãn Linh run rẩy cố gắng nâng đỡ người đứng dậy, toàn thân cô bủn ra như sợi bún thiêu, hai tay đỡ lấy chiếc tủ, nắm lấy chiếc đèn bàn ném về phía Chu Quốc Duy.

Chu Quốc Duy chỉ cần nghiêng nhẹ người đã tránh được chiếc đèn bàn, chiếc đèn rơi xuống sàn nhà vỡ nát phát ra âm thanh đổ vỡ.

Doãn Linh nén xuống nức nở, cô muốn bỏ chạy nhưng đôi chân bủn rủn nhũng ra không đi nổi.

Chu Quốc Duy đã đi đến, hai cánh tay to bọc lấy Doãn Linh từ phía sau, ôm lấy Doãn Linh, cô nằm gọn trong cánh tay hắn.

“Không…” Doãn Linh mềm nhũng, gần như sụp đổ, hai bàn tay cố đẩy ra cánh tay vững chắc của hắn.

Chu Quốc Duy ôm lấy từ phía sau, kéo dán thân thể nhỏ nhắn mềm mại dính vào lòng ngực, hai tay nắm lấy hai bên cổ áo dùng lực mạnh giật ra.

Roẹt.

Cổ áo chạy một đường rách dài, Doãn Linh chao đảo bước chân khụy xuống, Chu Quốc Duy càng thuận theo đẩy cô nằm xuống sàn, tay nắm lấy áo con giật mạnh.

Dây áo đứt bung ra, hắn ném đi áo con, tích cực chiêm ngưỡng mỹ nhân trắng hồng đang cố gắng che chắn.

“Đẹp, rất đẹp” Chu Quốc Duy nhìn cô gái đang tự che chắn đôi ngực căn tròn, e ấp thật xinh đẹp.

Doãn Linh mềm nhũng, tiềm thức chỉ còn những ký ức kinh khủng, chúng khiến cô không còn sức lực nào nữa.

Từng hình ảnh quấy rối kinh tởm chạy trong đôi mắt, Chu Quốc Duy ngự trên người Doãn Linh, nắm lấy hai bàn tay Doãn Linh giam giữ trên đỉnh đầu.

Lộ ra đồi hoa trắng ngọc, hắn nhìn thấy, không nhịn được nuốt xuống một ngụm, ngay sau đó liền cúi đầu hôn hấp, liếm láp lên nụ hoa, cắn mút lên đồi thịt căn tròn mềm mại.

Doãn Linh cắn chặt răng, nước mắt chạy ngược lại chẳng hề phát ra một tiếng nấc nào.

Bởi cảnh tượng này đối với Doãn Linh mà nói, nó đã sớm quen thuộc, trong đôi mắt cô nhìn thấy một đời đau đớn trước kia, nhìn thấy những mảnh hình ảnh mỗi khi Chu Quốc Duy cưỡng chế ép bức cô lên giường.

Đã sớm quen thuộc, có chống trả thì kết quả cũng bằng không.

Cô cắn chặt răng, đôi tay bị giam trên đỉnh đầu nắm chặt thành hai quả đấm, nghiến chặt hàm răng, nhắm chặt mi mắt.

Chu Quốc Duy hôn lên đồi hoa, hôn lên da thịt tạo thành vết đỏ, hắn hôn hấp còn rít ra những âm thanh sảng khoái, một tay rãnh rỗi tháo ra khuy quần của Doãn Linh, tụt quần của Doãn Linh vừa qua đùi non, vừa đủ lộ ra lớp vải tam giác mỏng manh.

Chu Quốc Duy gấp rút cởi ra khuy quần của bản thân, vội vàng ngừng lại nụ hôn, đứng dậy tụt xuống quần của bản thân.

Doãn Linh nằm bất động như một chiếc xác chết, đôi mắt vô vọng nhìn Chu Quốc Duy vội vã cởi quần.

Dáng vẻ hắn y hệt kiếp trước, mười năm sau hay hiện tại cũng hèn nhát, dáng vẻ khát dục cũng đồi bại y hệt nhau.

Hắn cởi xong quần, Doãn Linh nhìn thấy của hắn thô dài trần trụi lại chẳng hề ngạc nhiên, cô vẫn không một biểu cảm, nằm lả lơi như một chiếc xác chết.

Chu Quốc Duy tụt xuống chiếc quần jean của Doãn Linh, nắm lấy chiếc quần tam giác mỏng manh màu trắng chuẩn bị tụt xuống.

Bỗng một trào vỗ tay phát lên từ phía sau, Chu Quốc Duy dừng lại hành động, ngoái đầu về phía sau.

Lục Tiến đứng tựa mình bên cửa, dáng vẻ thảnh thơi như đang xem kịch, hai bàn tay trầm ổn vỗ vỗ tán thưởng.

“Khá khen, thuộc hạ của tao tìm mày vất vả ngoài kia, mày lại ở đây trăng hoa mây bướm, quả là đáng khen.”

Lục Tiến tán dương, Chu Quốc Duy nhìn thấy Lục Tiến, còn tưởng bản thân nhìn nhầm, vết sẹo trên đuôi lông mày bên trái nói cho Chu Quốc Duy biết hắn không nhìn nhầm.

Chu Quốc Duy kinh hoảng, tay vội kéo họp tủ muốn lấy vũ khí.

Bàn tay Lục Tiến nhanh như thoắc rút súng lục từ trong túi áo, chĩa về phía Chu Quốc Duy, động tác chỉ một chớp nhoáng chưa đầy ba giây.

Đoàng.

“A…”

Chu Quốc Duy kêu lên một tiếng, đùi bên trái đổ máu, chân liệt một bên mất thăng bàn, Chu Quốc Duy chao đảo, ngã xuống sàn, đau đớn dùng tay chặn lên vết thương trên đùi, khiếp đảm rên rỉ.

“Aa… Mẹ kiếp…”

Doãn Linh tròn xoe mắt nhìn trần nhà, chỉ mới vài giây sau khi có âm thanh vỗ tay đã có tiếng súng, Doãn Linh không kịp hiểu chuyện gì, tâm thất còn đang bi thương, cô lật đật ngồi dậy, nhìn Chu Quốc Duy ngã ngay bên cạnh, máu từ đùi chảy ra thành vũng đỏ.

Cô kinh tởm nhích người né qua một bên tránh đụng phải thứ máu đỏ ghê tởm của Chu Quốc Duy.

“Chật chật chật” Lục Tiến nhìn bộ dạng trần truồng chảy máu của Chu Quốc Duy, nhất là chỗ đàn ông trần trụi mềm ngoặc kia, nét mặt vừa kỳ thị vừa khinh thường.

“Mẹ già thì đang hấp hối ở bệnh viện, con trai lại ở đây trêu hoa ghẹo nguyệt, đúng là con trai có hiếu đây mà, cảm động đến mức tôi đây cũng phải rơi nước mắt.”

Lục Tiến không nhìn nổi bộ dạng trần trụi của Chu Quốc Duy, mắt liếc sang cô gái bên cạnh cũng chẳng còn mảnh vải che thân, ngạo nghễ trêu đùa.

“Này cô em bán bánh, hôm nay không bán bánh mì nữa à? Đến đây bán bánh bao thịt cho hắn?” Lục Tiến cười khẩy, nhúng vai tùy tiện.

“Cô em thích gã này đến như thế sao? Biết tôi truy tìm hắn, cô em còn giấu tung tích hắn ở đây, đến tận đây bán bánh cho hắn?”

Lục Tiến nhìn mấy vết hôn hồng hồng trên làn da trắng nõn, nhếch môi khinh thường.

“Em cũng giỏi quá, hôm đó sợ sệt như vậy, còn bảo Phàm Dương bố trí người cho em, vậy mà lại can đảm giấu người ở chỗ này.”

Doãn Linh trơ trơ mắt nhìn Lục Tiến, đây là lần đầu tiên khi Chu Quốc Duy cưỡng ép cô mà lại có người xuất hiện kịp thời ngăn cản.

Ở đời trước, Doãn Linh liên tục bị Chu Quốc Duy ép lên giường, mặc cho cô gào khóc đến dây thanh quản gần như đứt đoạn cũng chẳng có một ai xuất hiện. Cô đã nghìn vạn lần cầu nguyện sẽ có người xuất hiện để cứu cô, nhưng chẳng có một ai cả.

Giờ đây lại có một người đùng đùng xuất hiện, mi mắt đong đầy nước mắt kiềm nén từ khi Chu Quốc Duy chạm vào cô, nhìn thấy Lục Tiến, anh giống như một vị thần bước đến.

Nước mắt trên mi Doãn Linh vỡ oà, tí tách chạy xuống, cô chẳng để ý đến bản thân không có mảnh vải nào, cũng chẳng để ý mấy lời trêu ghẹo của anh, cô chỉ nhìn chằm chằm vị cứu tinh.

Mặc dù lời nói của anh có hơi khó nghe nhưng đó là vị cứu tinh duy nhất, đôi mắt long lanh, nước mắt như mưa chảy xuống.

Lục Tiến ngạo nghễ trêu đùa, hai hàng nước mắt lăn dài trên gương mặt nhỏ làm cho miệng lưỡi anh nhất thời khô cứng.

“…”

Lục Tiến nhăn lại đầu lông mày, ngờ vực hỏi.

“Em khóc cái gì? Khóc vì tôi phá thú vui của hai người à?”

Lục Tiến liếc lại chỗ Chu Quốc Duy, ánh mắt kỳ thị liếc lại chỗ Doãn Linh, nhíu mày hỏi.

“Em thích hắn đến vậy sao? Đàn ông đàn ơ gì mà có chút xíu như vậy mà cũng thích ư?”

Lục Tiến nhăn mày, tay xoa xoa hai mí mắt.

“Chật, mất thẩm mỹ đàn ông quá.”

Doãn Linh mím môi, lời nói bậy bạ càng làm cho đôi mắt trừng to ào ào chảy nước mắt.

Anh nhìn cô giống như người tình nguyện bán bánh cho họ Chu họ Trình đó sao? Doãn Linh mếu máo, hoảng sợ chưa xuống hết, ấm ức mím môi, đầu mi tâm chau chặt lại ép ra hàng nước mắt ào ào như suối.

“…”

Lục Tiến ngẩn ra, hai ba giọt nước mắt lăn tăn nhảy múa trên gò má Doãn Linh bóp nghẹt anh, nét mặt mếu máo chua xót đến mức anh nín lại lời trêu đùa.

“Này, em không quen hắn sao?”

Cô không phải tình nguyện đến đây với Trình Quốc sao? Nét mặt như vậy nghĩa là không tình nguyện ư?

“…” Nghĩa là nếu anh đến trễ thì đã xảy ra chuyện không đúng, Lục Tiến lặng người, giây sau chột dạ, đột nhiên cảm thấy có lỗi dữ dội.

Mặc dù anh không biết tại sao lại cảm thấy như thế, chỉ thấy nước mắt kia có sức mạnh vô cùng, lần đầu tiên Lục Tiến cảm giác nước mắt có sức mạnh như vậy.

Vội vàng cởi ra áo khoác âu, ngồi xuống trước mặt Doãn Linh.

A Vỹ và hai hầu cần nghe tiếng súng hốt hoảng chạy vào, ầm ĩ kêu gọi.

“Lão đại lão đại.”

Bọn họ ầm ĩ chạy vào.

Lục Tiến vừa choàng vào áo khoác cho Doãn Linh, nghe âm thanh ba người đàn ông phía sau, vội vàng ép thân thể trần trụi của Doãn Linh vào lòng xoay lưng đi, dùng tấm lưng to lớn che chắn cho cô gái nhỏ bé trong lòng.

Nghiêng mặt nhìn về phía sau, nặng giọng yêu cầu.

“Ra ngoài.”

Còn tiếp…

(P/s Lão Lục đến trễ xíu là mất vợ như chơi, anh ta còn phỡn phả ghia, cũng không thể trách lão Lục được, thời điểm này hai người chưa phát sinh tình cảm, lão Lục còn tưởng Doãn Linh che giấu Trình Quốc nên mới thản nhiên như vậy.

Cứu tinh này mỏ hơi hỗn, hơi sân si xíu.

Ơ mà càng viết càng dài, càng nhiều chữ, dị mà cắt chỗ nào các cô cũng la tui, hụ hụ a.

Nay bão năm chương, chương nào cũng dài, ôi tui thật là phi thường nàm saooo, tiếp cho tui mụt miếng năng lượng tềnh iu điii.)

_ThanhDii
Nhấn Mở Bình Luận