Lọc Truyện

Nhân Vật Phản Diện Chỉ Yêu Mình Tôi


Tám giờ sáng.
Vì đêm qua vận động quá nhiều nên đến lúc này, Hứa Nhan Du vẫn còn mệt mỏi, không có sức lực rời giường.

Tạ Hoằng Văn lại nằm bên cạnh ôm cô, khuôn mặt lộ rõ vẻ thỏa mãn.
Mà Hứa Nhan Du tuy mệt mỏi nhưng cũng rất hạnh phúc, bởi kiếp này, cô có thể ở bên Tạ Hoằng Văn suốt đời rồi.
Chỉ là nhớ đến kiếp trước, trong lòng cô không khỏi cảm thấy nuối tiếc.

Cô thật sự không biết sau khi mình rời đi, Tạ Hoằng Văn sẽ buồn đến mức nào.
Lúc này, Tạ Hoằng Văn ngắm nhìn Hứa Nhan Du thì chợt phát hiện ra cô đang trầm tư suy nghĩ điều gì đó, thế là anh bèn hỏi: “Em đang nghĩ gì vậy?”
Hứa Nhan Du nghe vậy thì ngẩng đầu, ánh mắt dịu dàng của cô âu yếm mà nhìn Tạ Hoằng Văn.

Thế rồi, cô lại hỏi anh: “Kiếp trước sau khi em đi, cuộc sống của anh có tốt không?”
Nhận được câu hỏi này, Tạ Hoằng Văn khựng người lại trong giây lát.

Nhưng rất nhanh sau đó, anh lại cúi đầu hôn cô rồi thủ thỉ: “Em rời đi, anh rất nhớ em, nhớ đến muốn phát điên, nhớ đến nỗi…” Nói đến đây, Tạ Hoằng Văn lại ngừng lại.
Vành mắt của Hứa Nhan Du thì đã đỏ lên, cô hỏi Tạ Hoằng Văn: “Nhớ đến nỗi thế nào?”
Nhưng anh lại không trả lời mà chỉ ôm chặt lấy cô, dịu dàng nói: “Anh yêu em.”
Đến chín giờ, Tạ Hoằng Văn ra ngoài mua đồ, Hứa Nhan Du nói mình thấy hơi mệt nên ở nhà.
Tuy nhiên, khi Tạ Hoằng Văn vừa đi được một lúc, Hứa Nhan Du lại gọi hệ thống ra rồi hỏi: “Mi có thể cho ta biết kiếp trước, sau khi ta rời đi thì Hoằng Văn sống như thế nào không?”
Hệ thống đáp: [Có thể.]
Sau đó một màn hình liền hiện ra, mà trên màn hình chính là hình ảnh kiếp trước Hứa Nhan Du biến mất trước mặt Tạ Hoằng Văn.
Tạ Hoằng Văn chết lặng, hai mắt giăng đầy tơ máu mà thẫn thờ nhìn vào khoảng không trước mắt.
Hứa Nhan Du đã không còn, trái tim anh cũng theo đó mà vỡ nát, nước mắt cuối cùng lại không khống chế được mà tuôn rơi.
Những ngày sau đó, Tạ Hoằng Văn đã tự nhốt mình trong phòng.

Anh nằm trên giường, mà trên giường lại là những bộ quần áo mà Hứa Nhan Du từng mặc.
Anh ôm quần áo của cô, ngày nào cũng khổ sở mà tìm kiếm hơi thở của cô còn lưu lại trên quần áo.
Anh cũng chẳng thiết ăn thiết uống, đồ ăn và thức uống đối với anh chẳng khác gì như một liều thuốc để kéo dài sự sống.


Không có Hứa Nhan Du, mọi thứ mà anh nếm được đều là vị đắng cay.
Chỉ trong vòng một tháng, khuôn mặt anh đã hốc hác, cơ thể cũng gầy đi rất nhiều.

Nhưng anh đã có thể bước ra khỏi phòng, bắt đầu quản lý công việc như lúc trước.

Chỉ là mỗi đêm, anh đều như người mất hồn mà ngồi trong phòng Hứa Nhan Du.

Những chiếc áo của Hứa Nhan Du đều đã không còn hơi ấm và mùi hương của cô nữa, trái tim Tạ Hoằng Văn vì vậy mà đau đớn tột cùng.

Một năm sau khi Hứa Nhan Du rời đi, tập đoàn Tạ Tinh nhờ sự dẫn dắt của Tạ Hoằng Văn mà ngày càng phát triển.

Những lĩnh vực kinh doanh khác của Tạ Hoằng Văn cũng vô cùng thành công.
Tuy nhiên, trước kia Tạ Hoằng Văn đã nổi tiếng là một kẻ tàn độc, hung ác.

Nhưng sau khi Hứa Nhan Du xuất hiện rồi lại rời đi, anh đã thay đổi.

Anh thường xuyên làm từ thiện, giúp đỡ những người có hoàn cảnh khó khăn, xây dựng nhiều trường học, trại trẻ mồ côi,...
Sau khi Hứa Nhan Du rời đi được hai năm, Tạ Hoằng Văn lại nhận nuôi hai bé trai.

Lúc được nhận nuôi, hai bé đã bảy tuổi, thông minh lanh lợi.
Tạ Hoằng Văn đã đặt cái tên mới cho hai bé đó.

Một bé tên là Hứa Nhan Hoằng, bé còn lại tên là Hứa Văn Du.
Năm năm sau khi Hứa Nhan Du rời đi, Tạ Hoằng Văn vẫn luôn làm từ thiện.

Anh còn thành lập tổ chức chuyên tìm kiếm và giúp đỡ những trẻ em bị bạo lực gia đình.

Vì vậy, anh đã nhận được sự yêu mến của hàng ngàn đứa trẻ và sự ca ngợi của hàng ngàn, hàng triệu người dân trong khắp cả nước.
Chỉ là mọi người thường hay bàn tán, tại sao anh đã ba mươi tuổi rồi mà còn chưa lập gia đình?
Họ cảm thấy thật khó hiểu, nhưng những người trong biệt thự của Tạ Hoằng Văn đều hiểu rõ, trong lòng Tạ Hoằng Văn mãi mãi chỉ có một người.


Ngoài người đó ra, anh sẽ không kết hôn với bất cứ ai.
Mười năm sau khi Hứa Nhan Du rời đi, Tạ Hoằng Văn vẫn luôn làm việc tốt.
Hứa Nhan Hoằng và Hứa Văn Du mà anh nhận nuôi đã 15 tuổi.

Tuy nhiên, anh không cho phép hai đứa trẻ ấy gọi anh là “bố” hay là “bố nuôi”.

Anh nói chỉ có con của anh và Hứa Nhan Du mới được gọi anh là bố.
Hứa Nhan Hoằng và Hứa Văn Du lại rất hiểu chuyện, chưa bao giờ trách cứ hay ấm ức gì với việc không được gọi Tạ Hoằng Văn là bố cả.

Ngược lại, hai đứa trẻ ấy còn luôn ngưỡng mộ và kính trọng Tạ Hoằng Văn.

Hai đứa trẻ nói Tạ Hoằng Văn là người tốt bụng và đáng kính nhất trên đời.
Thế nhưng, Tạ Hoằng Văn lại bảo: “Ta không hề tốt bụng, cũng không hề đáng kính.

Ta làm việc tốt chỉ là vì muốn bù đắp tội ác của bản thân, cũng là muốn tích đức, để kiếp sau có thể xứng đáng được ở bên cô ấy mà thôi.”
Cô ấy là ai, Hứa Nhan Hoằng và Hứa Văn Du đương nhiên biết.

Nhưng dù Tạ Hoằng Văn làm việc tốt là vì lý do gì, Hứa Nhan Hoằng và Hứa Văn Du cũng vẫn kính trọng và biết ơn anh.
Mười lăm năm sau khi Hứa Nhan Du đi mất, chủ đề thường được thấy nhất trên các trang báo kinh doanh chính là: Sắp 40 tuổi rồi, sao chủ tịch Tạ Hoằng Văn vẫn chưa lập gia đình?
Tạ Hoằng Văn lại chẳng để ý đến những gì trên báo viết.

Anh vẫn chỉ chú tâm vào công việc, chú tâm làm việc thiện, chú tâm để kiếp sau có thể xứng đáng ở bên Hứa Nhan Du.
Chỉ là mỗi đêm, trái tim anh đều đau như bị xé nát.

Không có Hứa Nhan Du, anh thật sự đau đớn vô cùng.
Anh nhớ cô, nhớ cô đến phát điên.
Anh nhớ cô, nhớ đến nỗi muốn chết đi.


Bởi vì so với chết, nỗi đau vì không được ở bên cô còn khiến anh thống khổ hơn vạn lần.
Hai mươi năm sau khi Hứa Nhan Du rời đi.
Hứa Nhan Hoằng và Hứa Văn Du đã 25 tuổi.

Tạ Hoằng Văn giao lại công việc cho hai người họ, còn anh thì ngày ngày chỉ nhốt mình ở trong phòng của Hứa Nhan Du.
Anh lúc đó đã 44 tuổi.
Hứa Nhan Du nhìn khuôn mặt đã có nhiều nếp nhăn của anh trên màn hình, nước mắt của cô không biết từ bao giờ đã tuôn rơi.

Thế nhưng, cô vẫn dịu dàng mỉm cười mà nói: “Vẫn đẹp trai lắm.”
Lúc này trên màn hình, Tạ Hoằng Văn đang ngồi trên giường, tay cầm hộp đựng nhẫn.

Đây là chiếc nhẫn anh muốn tặng cho Hứa Nhan Du để cầu hôn, nhưng cuối cùng liạ vẫn không tặng được.

Bởi vì… anh không thể ở bên cô.
Hứa Nhan Du nhìn chiếc nhẫn thì lại càng thấy đau lòng.

Nhưng còn đau lòng hơn là lúc này, cô lại thấy Tạ Hoằng Văn đặt hộp nhẫn xuống giường, sau đó lấy ra một hộp thuốc ngủ.
Thế rồi, anh đã uống rất nhiều, rất nhiều thuốc.

Hứa Nhan Du muốn ngăn lại nhưng không thể, cô không có cách nào chạm vào anh, cũng không có cách nào bảo anh dừng lại.
Mà anh lúc này lại cầm hộp đựng nhẫn rồi nằm xuống giường, ánh mắt dịu dàng nhìn vào hư không mà nói: “Nhan Du, anh không muốn chờ em nữa.

Mới hai mươi năm thôi, anh thật sự đã không chịu nổi rồi.”
“Nếu sống thêm hai mươi, ba mươi năm nữa thì quá lâu, anh không thể chờ nổi nữa.

Vì thế… Bây giờ anh đến tìm em, có được không?”
“Nhan Du, anh yêu em.”
“Kiếp sau, em hãy yêu anh thật nhiều nhé.”
Nói đến đây, Tạ Hoằng Văn đã dần dần lịm đi.

Màn hình cũng vụt tắt, Hứa Nhan Du thì đã khóc nấc lên: “Anh ấy… Anh ấy chết rồi?”
Hệ thống đáp: [Đúng, chết rồi.]
Hứa Nhan Du chết lặng, trái tim như bị xé thành ngàn mảnh.


Đúng lúc này cửa nhà lại mở ra, Tạ Hoằng Văn bước vào.

“Nhan Du, anh về rồi!”
Hứa Nhan Du nghe thấy giọng Tạ Hoằng Văn thì liền vỡ òa, chạy vụt đến ôm lấy anh.

Tạ Hoằng Văn thấy vậy thì vô cùng lo lắng, vội vàng hỏi: “Nhan Du, em sao vậy?”
Hứa Nhan Du lại vùi đầu vào ngực anh mà nức nở: “Anh… tại sao anh lại tự sát?”
Nghe thấy vậy, cơ thể Tạ Hoằng Văn thoáng chốc liền cứng đờ.

Hứa Nhan Du lại ôm anh mà khóc đến thê lương.

“Hoằng Văn, sao anh lại ngốc như vậy… Sao anh lại tự sát?”
Tạ Hoằng Văn lúc này liền ôm chặt lấy Hứa Nhan Du, nghẹn ngào nói: “Xin lỗi em… Anh thật sự không chờ được.”
Hai mươi năm đã quá dài, anh không thể chờ thêm nữa.
Anh tự tử, đến kiếp sau gặp cô.

Nhưng đến năm mười chín tuổi mới gặp lại, vậy là anh đã chờ cô 39 năm rồi.
Ba mươi chín năm.
Trái tim Hứa Nhan Du đau như bị xát muối, cổ họng đã nghẹt lại nhưng vẫn cố gắng nói: “Xin lỗi… Là em không tốt.

Là em đã bắt anh phải chờ đợi em.”
“Không phải.” Tạ Hoằng Văn dịu dàng nói, “Là em đã cứu rỗi anh, cả kiếp trước lẫn kiếp này em đều là ánh sáng của anh, là ánh sáng duy nhất trong cuộc đời tăm tối của anh.”
“Anh yêu em.” Tạ Hoằng Văn dùng cả trái tim trân thành mà nói, “Kiếp trước không ở bên nhau cũng không sao, mọi chuyện đã qua rồi.

Kiếp này, chúng ta ở bên nhau suốt đời, được không?”
“Được.” Hứa Nhan Du gật đầu, nghẹn ngào nói: “Em sẽ ở bên anh suốt đời.”
Tạ Hoằng Văn nghe vậy thì hạnh phúc mà mỉm cười, sau đó lại dịu dàng cúi đầu, đặt một nụ hôn lên môi Hứa Nhan Du.
Hứa Nhan Du cũng dịu dàng mà hôn Tạ Hoằng Văn, lời nói từ sâu trong trái tim cô lại vang lên: Em sẽ mãi mãi ở bên anh.
Ở bên anh đến khi tóc cả hai đều đã bạc màu.
Ở bên nhau đến khi trái tim cả hai đều đã ngừng đập.
Rồi đến kiếp sau, em và anh vẫn sẽ mãi mãi ở bên nhau.

Hoàn..


Nhấn Mở Bình Luận