Lọc Truyện

Người Đàn Ông Này Tôi Chọn

image



Một lúc sau hai đôi môi mềm cũng tách nhau ra, Bạch Yên hổn hển nói từng chữ.

Bạch Yên: Con của chúng ta đâu.

Lập Tân: Mẹ đang bế, em yên tâm đi thẳng nhóc đó khỏe mạnh lắm.

Hết đông sang hạ cũng hơn một năm trôi qua, hôm nay cũng là ngày hạnh phúc nhất trong cuộc đời cô được khoác lên mình bộ váy cưới lộng lẫy nhất

Thằng nhóc Vương Thiên Vũ cứ bám lấy mẹ nó suốt, dù đã được bà nội bế trên tay dỗ dành những thứ ngọt ngào nhưng vẫn khóc òa lên đòi mẹ.

Người đàn ông khoác lên mình bộ vest đen hoành tráng khí chất ngút trời mang vẻ mặt khó chịu bước đến trước mặt Hà Nghi. Lạnh lùng nói.

Lập Tân: Mẹ có thể bế thằng bé tránh xa khỏi vợ con một chút được không.

Suốt một năm qua anh chịu đựng quá đủ rồi, những điều anh từng suy nghĩ nó đã thành sự thật. Anh phải ăn chay suốt một năm muốn đụng đến cô cũng không được nào là phải cho con ngủ rồi cho con ti sữa thật quá phiền phức đối với anh. Bạch Yên nhẹ nhàng ra khuyên ngăn.

Bạch Yên: Sao lại đuổi con.

Lập Tân hầm hực có chút giận dỗi từ lúc có con tâm trí cô như bị thằng bé hút mất chẳng mấy đoái hoài đến anh.

Lập Tân: Một thằng nhóc kì đà cản mũi.

Bạch Yên đành cười trong lòng cô biết anh như vậy là vì sao nhưng còn cách nào khác vì con còn quá bé.

Cứ như thế buổi hôn lễ lớn nhất ở Quảng Đông cũng được diễn ra suôn sẻ cùng hàng ngàn lời chúc phúc. Cô dâu chú rể cũng đưa ra lời thề nguyện cùng trao nhau nụ hôn nồng thắm và cuối cùng họ cũng chung một nhà.

image

Nhấn Mở Bình Luận