Hoa Văn Hùng đã 80 tuổi, Hoa Văn Hùng được mệnh danh là thần y số một ở thành phố Thiên Hải, người có kỹ năng y học cổ truyền sánh ngang với các bậc thánh thủ trong nước, lại muốn bái một tên nhóc mới chỉ hai mươi tuổi làm sư phụ.
Truyền ra ngoài thì ai tin được chứ?
Bản thân Chu Quốc Văn cũng không tin.
"Bái tôi làm sư phụ?"
Trần An Bình cũng ngạc nhiên không kém và nhìn Hoa Văn Hùng với vẻ rất thích thú, "Chỉ để học Quỷ Cốc Thập Tam Châm?"
"Đúng vậy."
Hoa Văn Hùng đứng dậy, lần nữa cúi người trước Trần An Bình, "Mong anh bạn nhỏ Anh Bình đồng ý.”
"Xin lỗi, mong muốn của ông e là phải từ bỏ rồi."
Tuy nhiên, Trần An Bình đã từ chối.
Mặc dù được một bác sĩ y học cổ truyền kỳ cựu như Hoa Văn Hùng xin bái mình làm sư phụ, có vẻ rất ấn tượng với người ngoài nhưng Trần An Bình
lại không nghĩ vậy, anh chê phiền.
Điểm quan trọng nhất là Hoa Văn Hùng không thể học được Quỷ Cốc Thập Tam Châm.
"Tại sao?"
Hoa Văn Hùng vừa nghe thấy, trên mặt liền lộ ra vẻ thất vọng và không cam lòng.
"Bởi vì ông không thể học được." Trần An Bình nói thẳng, không giữ thể diện cho Hoa Văn Hùng, "Bắt mạch, bốc thuốc thì có thể, nhưng ông đã quá già để châm cứu và nắn
xương, không còn sức nữa."
"Đặc biệt là châm cứu, ông có thể tìm được huyệt đạo, nhưng ông có năng lực đâm kim vào cơ thể người bệnh không? Như thế này này!"
Vừa nói, Trần An Bình vừa tháo chiếc nhẫn trên tay ra, kẹp hai đầu và kéo, ngay lập tức và biến thành một chiếc kim bạc nhỏ xíu dài chín tấc.
Còn chưa dứt lời, cây kim bạc trong tay Trân An Bình đã cắm xuống!
Bàn hội nghị bằng gỗ nguyên khối dày bảy tám centimet bị xuyên thủng trong chớp mắt!
Rít lên! Chu Quốc Văn vốn muốn mắng Trần An Bình vì nói khoác mà không biết ngượng, vô cùng kiêu ngạo, nhưng khi nhìn chiếc bàn bị đâm thủng, ông ta
nghĩ, bỏ đi, bỏ đi, chiêu này quá bá đạo rồi.
"Cả đời tôi có thể nhìn thấy thần thuật như này, có chết cũng không hối tiếc, bái phục, bái phục!"
Hoa Văn Hùng nhìn cây kim bạc đã xuyên qua bàn mà vẫn thẳng tắp, cúi đầu thật sâu trước Trần An Bình.
Nếu nhờ may mắn mà vẫn không làm được, thì còn học châm cứu gì chứ?
Muốn bái sư, nhưng chưa đủ tư cách. "Xin lỗi, nếu không có chuyện gì nữa thì chúng tôi đi trước." Trần An Bình cất cây kim bạc đi, kéo Tô Mộ Tuyết chuẩn bị rời đi.
Muộn chút nữa là qua giờ ăn rồi, anh không muốn bạn gái mình đã bị người khác ức hiếp, lại còn bị đói.
"Anh bạn nhỏ xin dừng bước..." "Két!"
Hoa Văn Hùng còn chưa nói xong, cửa phòng họp mở ra, Hà Chấn Quốc xông vào với vẻ mặt lo lắng.
"Lão Hoa, cầu xin ông, vợ tôi đau quá không chịu nổi nữa. Xin ông mau giúp đỡ. Tôi cầu xin ông, tôi quỳ xuống có được không?”
Hà Chấn Quốc thực sự không thể chịu đựng được nữa. Vợ anh ta vẫn đang chờ điều trị, không thể nói chuyện sau một lát sao? "Lời tôi nói vẫn có hiệu lực như cũ."
Trần An Bình bình tĩnh nhìn Hà Chấn Quốc, "Quỳ xuống xin lỗi bạn gái tôi. Tôi sẽ làm cho nỗi đau của vợ anh biến mất trong vòng nửa giờ."
"Nếu anh có thể làm cho bạn gái tôi vui, có thể làm cho vợ anh khỏe lại trong mười lăm phút."
"Anh......
Hà Chấn Quốc nhìn Trần An Bình với vẻ không chắc chắn.
Bạn đang đọc truyện mới tại metruyenhot..vn. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!