Lọc Truyện

Ngục Long Vô Địch - Giang Thừa Thiên (FULL)

Trác Lộ Dao siết chặt nắm tay, móng tay bấu sâu vào da thịt, hốc mắt đỏ lên.

Vu Nguyệt Quý cười càng đắc ý: "Đại tiểu thư Trác, cô sắp khóc rồi à? Thật đáng thương quá. Loại đàn bà đê tiện như cô chỉ biết giả vờ đáng thương để câu lấy sự thông cảm của đàn ông!"

"Chị Vu nói đúng quá, đấy là chiêu của cô ta, cô ta nhờ thế mới hút đàn ông!"

"Đúng rồi, đồ đê tiện thì hay làm bộ làm tịch, nói hai câu đã chịu không nổi!"

Mấy tiểu thư nhà giàu thi nhau phụ họa.

Đứng bên cạnh, Lưu Hồng không nhịn nổi nữa, cô nhìn sang Vu Nguyệt Quý, nghiến răng: "Cô Vu, cô quá đáng rồi. Mong cô xin lỗi tiểu thư ngay."

Vu Nguyệt Quý liếc lạnh sang Lưu Hồng: "Chủ còn chưa nói, con chó cũng dám nhảy ra à? Mày có tư cách gì mà nói chuyện với tao? Mày là cái thá gì!"

Nói rồi, Vu Nguyệt Quý vung tay tát thẳng vào mặt Lưu Hồng một cú như trời giáng!

Bốp

Lưu Hồng kêu lên một tiếng, ngã ngồi xuống đất, trên mặt hẳn rõ năm dấu ngón tay.

"Lưu Hồng!" Trác Lộ Dao thất thanh, rồi quay phắt lại quát vào mặt Vu Nguyệt Quý: "Vu Nguyệt Quý, cô dám đánh người!"

Vu Nguyệt Quý khoanh tay trước ngực, ngạo mạn: "Đánh thì sao? Chó của cô không biết nghe lời, phải dạy cho ngoan!"

Trác Lộ Dao giận đến run, trừng mắt nhìn Vu Nguyệt Quý: "Vu Nguyệt Quý, tôi sẽ không bỏ qua cho cô!"

Vu Nguyệt Quý phá lên cười: "Không bỏ qua? Một đứa tàn phế thì làm được gì tao?"

Cô ta đưa tay, giật mạnh tay vịn xe lăn, hất phăng một cái.

"A!" Trác Lộ Dao kêu lên, ngã nhào xuống đất, trán đập xuống đất sưng đỏ lên.

"Đại tiểu thư!" Lưu Hồng hốt hoảng kêu, vội chạy đến đỡ Trác Lộ Dao ngồi dậy.

Vu Nguyệt Quý nói giọng cay nghiệt: "Đại tiểu thư Trác, gì đây, ngay cả ngồi xe lăn cũng không vững à? Loại tàn phế như cô sao không nằm im trên giường, ra ngoài làm trò cười làm gì?"

"Đúng đó, tàn phế thì phải biết phận mình!"

"Nghe nói viêm tủy sống có khi chết người đấy, đáng sợ thật!"

"Đó là báo ứng vì đi quyến rũ đàn ông, đáng đời!"

Mấy tiểu thư nhà giàu lại nhao nhao hùa theo.

Ngồi bệt dưới đất, Trác Lộ Dao không kìm nổi nữa, nước mắt tuôn dài.

Cơn đau thể xác chẳng đáng gì, nhưng mỗi tiếng "tàn phế" họ tuôn ra như những mũi kim đâm thẳng vào tim, khiến cô nghẹn đắng.

Lưu Hồng bên cạnh cũng không dám hé răng, nước mắt lã chã rơi.

Lúc này, người vây xem xung quanh cũng không chịu nổi, đồng loạt lên tiếng chỉ trích.

"Mấy người phụ nữ này quá đáng vừa thôi, đến người khuyết tật cũng bắt nạt

à?"

"Thôi đi, nhìn là biết toàn nhà giàu, mình đụng vào mất công!"

Bạn đang đọc truyện mới tại metruyenhot..vn. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận