Lọc Truyện

Ngón Tay Những Người Nghệ Sĩ - Ôn Nguyệt An

*Ghi chú:

a. Tuyến thời gian của phiên ngoại này là giai đoạn đầu hai người xác định tình cảm;

b. Nếu có chỗ nào không hợp lý, cứ lấy tình tiết trong chính văn《 Ngón tay những người nghệ sĩ 》 và 《 Thiếu sót 》 làm chuẩn.

—-------------------------------

Chuyện quan trọng nhất.

—— Nickname trên WeChat chắc chắn phải giữ, vì ai lại không có một vài tên bạn khuyết tật lương tri đâu cơ chứ.

Đưa WeChat của Đường Tiểu Ly cho Lục Tảo Thu là một quyết định sai lầm nghiêm trọng.

—— Chung Quan Bạch nên nhận ra điều này từ sớm, nhưng hắn lại không nhận ra.

Chẳng những không nhận ra, thời điểm đẩy WeChat hắn còn vui vẻ rạo rực vì cảm thấy Lục Tảo Thu vừa bước thêm một bước vào gần vòng tròn xã giao của mình hơn.

Câu chuyện ngoài dự đoán (nhưng vẫn trong vòng nhân tính) phát sinh sau khi Đường Tiểu Ly thêm WeChat của Lục Tảo Thu một ngày. Ngày đó trời trong nắng ấm không một gợn mây, đúng là ngày lành tháng tốt để yêu đương, Chung Quan Bạch mua bữa sáng chuẩn bị sang nhà Lục Tảo Thu đón người đi tập đàn, cực kỳ thành thật nhạt nhẽo như mấy tên lạc hậu đi kết giao đối tượng chờ kết hôn.

Đúng lúc này hắn lại nhận được tin nhắn:

[ Hôm nay không đi luyện đàn. ]

Lời ít ý nhiều, là tin nhắn của Lục Tảo Thu.

Chuyện này đối với một thằng con trai đang trong thời kỳ yêu đương cuồng nhiệt, không, phải nói là đối với Chung Quan Bạch đang trong thời kỳ yêu đương cuồng nhiệt quả thực là quá tàn nhẫn.

Nhưng hắn không dám lỗ mãng, vô cùng cẩn thận đánh chữ: [ Master Lục, anh bận việc gì à?]

Đánh xong lại xóa, đổi thành: [ Vậy ngày mai chúng ta lại cùng đi? ]

Qua một lúc, Lục Tảo Thu trả lời lại:

[ Để tôi suy nghĩ một chút. ]

Mặt mày Chung Quan Bạch xám ngoét, thế này thì đâu phải bận rộn gì, đây là lục đục tình cảm cmnr.

Hắn cẩn thận nhớ lại xem gần đây có làm chuyện gì khác thường không, cuối cùng rút ra được sáu câu hỏi chung cuộc:

Nắm tay chưa? Nắm rồi.

Có nắm tay người ta đặt vào chỗ nào không nên đặt không? Không có.

Có hôn môi chưa? Hôn rồi.

Lúc hôn môi có sờ nhầm vào chỗ nào không nên sờ không? Không có.

Ngủ cùng nhau chưa? Ngủ rồi.

Có thực hiện hành động ngủ mang nghĩa khác không? Không có.

Sau khi suy nghĩ xong, Chung Quan Bạch càng thêm tủi thân, bởi vì hắn thật sự chưa làm gì quá đáng cả. Nói hắn không làm loạn thì hắn nhất định không làm loạn, chỉ cần Lục Tảo Thu không mở miệng, hắn hoàn toàn không dám manh động gì. Cho dù anh nói hai người chỉ có thể cùng nhau tập đàn suốt đời hắn cũng đồng ý ngoan ngoãn tập đàn với Lục Tảo Thu.

Xách theo bữa sáng một mình đi đến phòng đàn, hắn không có tâm trạng ăn uống, chỉ có thể vùi đầu tập luyện.

Luyện đến giữa trưa, Chung Quan Bạch nhìn thoáng qua di động, không có tin nhắn mới nào, hắn lấy hết can đảm nhắn một câu: [ Anh suy nghĩ xong chưa? ]

Lục Tảo Thu không trả lời.

Chung Quan Bạch buông điện thoại xuống, đàn thêm ba bản sonata ——

Vẫn không trả lời.

Lại đàn hết một bản études——

Không hồi âm.

Đàn thêm hai chương bản études khác ——

Không trả lời.

Cuối cùng ngón tay hắn chỉ nhấn thêm hai nốt nhạc đã đứng lên khỏi ghế đàn, con mẹ nó, ai còn tâm trạng đàn hát gì nữa?

Loài người là sinh vật mỗi lần gặp chuyện khó khăn rất dễ dàng tái phát tật xấu cũ, đặc biệt Chung Quan Bạch còn là kiểu bạn học từ nhỏ đã chẳng có bao nhiêu thói quen tốt đáng kể.

Trong lòng buồn khổ, hắn quyết định phải đi tìm đám hồ bằng cẩu hữu uống một chén giải sầu.

"Hồ" đương nhiên là Đường Tiểu Ly.

"Cẩu" thì không rảnh nên không trả lời hắn.

Nửa tiếng sau, Chung Quan Bạch và Đường Tiểu Ly đã an tọa trong một quán bar nào đó vừa mở cửa không bao lâu.

Trong mắt Đường Tiểu Ly hiện lên nụ cười tà dâm, gọi một ly cocktail strawberry kiss.

Chung Quan Bạch: "Từ bao giờ mày lại uống đồ không cồn thế?"

Đường Tiểu Ly cười khặc khặc quái dị: "Tao đang viết kịch bản phim, sắp nghiệm thu thành quả rồi, không uống rượu được."

Chung Quan Bạch thì ừng ực nốc rượu: "Mày viết kịch bản lúc nào, không phải mày chỉ viết mấy cuốn văn học mạng rác rưởi thôi à?"

"À thì tao mới bắt đầu viết......" Đường Tiểu Ly nhanh chóng lảng ngay sang chuyện khác, "Nói đê, sao lại tìm tao uống rượu, lần trước không phải bốc phét cuộc sống hạnh phúc về sau của mày cùng lắm chỉ đến thế này thôi sao?"

Chung Quan Bạch cúi đầu, nhìn mấy viên đá trôi trong ly rượu.

Những viên đá trong suốt từ từ tan chảy, hoà lẫn với dung dịch rượu xung quanh.

Đường Tiểu Ly nhận ra ánh mắt của Chung Quan Bạch, ngẫm nghĩ, chép miệng thêm hai tiếng: "Mày đừng thấy băng đá dễ tan chảy như vậy rồi cảm thấy người cũng giống như thế."

Chung Quan Bạch rút cái thìa nhỏ cẩn thận vớt những viên đá chưa tan hết ra khỏi ly, nhẹ nhàng đặt lên đĩa.

Đá viên trong suốt sáng rực, đẹp như đá quý.

Thực ra không phải vì bề ngoài quá giống, mà là cách Chung Quan Bạch đối xử mới khiến chúng trở nên có giá trị.

"Tao không muốn thay đổi anh ấy." Chung Quan Bạch nói.

Đường Tiểu Ly hừ một tiếng: "Thôi xin, mày làm không được nên kiếm cớ thì có. Bây giờ tao nói ví dụ như mỗi ngày người ta chủ động lao vào mày như cái mô tơ chạy điện mày còn không sướng đến đứt phanh đi? Tao còn lạ gì, miệng thì bô bô cái gì mà nhìn người ta ngủ cũng thấy vui rồi... Mày vui thật thì còn ngồi đây với tao chắc? Cũng đừng nói tao bây giờ mày đang vui, chó nó tin."

Chung Quan Bạch phản bác: "Mày chả hiểu cái gì sất."

Đường Tiểu Ly: "Đúng rồi tao không hiểu, thế mày nói xem. Suốt ngày chỉ biết khoe khoang nói tốt, nửa câu nói xấu người trời nhà mày cũng không có, làm sao tao hiểu?"

Chung Quan Bạch đặt ly rượu lên bàn: "Cmn trước khác giờ khác, chỉ cần là anh ấy thì tao không muốn kể."

Đường Tiểu Ly cũng bốc hỏa: "Mày yêu đương như cái qq thế này tao cũng mới thấy lần đầu đấy. Anh ta tốt với mày chỗ nào? Mày cho rằng trên đời thật sự có thần tiên à, có sinh hoạt có va chạm thì mới gọi là tồn tại, nếu không thì sống làm gì? Chuyện tiên quyết là phải lấp đầy hai cái miệng đã. Mày có thể nói tao thô tục, nhưng đừng nghĩ cả đời này chỉ có bay trên mây không chạm chân xuống đất. Không tự đi bằng đôi chân của chính mình thì sẽ không biết có một ngày chân ai cũng bị vấy bẩn, không thể tránh được. Nếu để tao nói thì tao sẽ nói đấy là đồ phi thực tế."

"Đường Tiểu Ly." Chung Quan Bạch lập tức gọi thanh toán rồi đứng lên, "Mày chưa gặp được người tốt nên mới cho rằng trên đời này không có."

Đường Tiểu Ly vốn đang chờ thời cơ tốt, bây giờ bị tức đến bất chấp, dí màn hình điện thoại đến trước mặt Chung Quan Bạch: "Như này cũng đáng để trầm trồ à?"

Chung Quan Bạch nhìn thấy một tấm ảnh chụp màn hình trong khung chat được Đường Tiểu Ly gửi cho Lục Tảo Thu, nội dung trên hình là tài khoản của Chung Quan Bạch nửa đêm đăng status lên vòng bạn bè, uyển chuyển biểu đạt mình mong muốn nhận được nhiều tình cảm từ bạn trai hơn, đặc biệt là kiểu thể hiện "không trong sáng" một chút.

Nhất thời Chung Quan Bạch chưa hiểu chuyện gì xảy ra, chỉ biết tóm lại là rất sai, bởi vì hắn chưa từng đăng thứ này vào vòng bạn bè.

"Đường Tiểu Ly, cái này là cái gì?" Hắn lật ngược điện thoại để trước mũi Đường Tiểu Ly.

"Mày đừng có dí sát như thế." Đường Tiểu Ly cầm tay Chung Quan Bạch kéo ra xa, đẩy đến khoảng cách nửa cánh tay mới bắt đầu chỉ điểm, "Tao chỉ giúp mày hỏi thôi, xem xem anh ta nhìn thấy thứ này trong vòng bạn bè thì có phản ứng như nào. Mà nhìn cái thái độ lãnh đạm này đi, sau đó anh ta có dỗ gì mày không? Tao chắc là méo có rồi ——"

"Tao đang hỏi cái này mày chụp ở đâu ra?" Chung Quan Bạch ngắt lời, "Tao chưa bao giờ đăng."

Đường Tiểu Ly: "Mở khóa màn hình, đưa điện thoại đây."

Hai người giằng co nửa ngày, Đường Tiểu Ly không nói nữa, Chung Quan Bạch đành phải trừng mắt đưa điện thoại cho hắn ta.

Đường Tiểu Ly nhận được di động, ấn vào app WeChat đổi tên họ và ảnh avatar tài khoản thành tên và ảnh của mình, đăng tin vào vòng bạn bè, chụp màn hình một cái.

Thoạt nhìn giống y như Đường Tiểu Ly vừa đăng status.

"Muốn giả ai thì cứ sửa thành tên người đó, sau đó nói với anh ta mày xoá bài rồi là tin sái cổ." Đường Tiểu Ly trào phúng nhún vai, "Tao nhìn không nổi cái bộ dạng không dám hó hé một tiếng của mày luôn đấy, không trực tiếp đòi hỏi được, ám chỉ lòng vòng có một tí thôi hoảng cái gì mà hoảng?"

Chung Quan Bạch hoàn toàn không dám tin còn có thể có thao tác thế này, không kịp cào mặt Đường Tiểu Ly đã vội vàng giật lại điện thoại phóng ra cửa gọi taxi đi tìm Lục Tảo Thu.

Lúc ở trên xe rồi hắn còn ngại xe chạy không đủ nhanh, nhịn không được muốn gọi điện thoại giải thích với Lục Tảo Thu, nhưng lại không dám gọi.

Do dự thật lâu vẫn không dám ấn nút.

Mãi tới khi xe sắp chạy đến dưới lầu nhà Lục Tảo Thu, di động vang lên ——

Thông báo có cuộc gọi đến.

Nhạc chuông là một khúc đàn violin trầm thấp thong thả, không biết vì sao lại khiến Chung Quan Bạch nghĩ đến biển rộng hoặc thành bang hùng vĩ.

Biển rộng hoặc thành bang, trong thời điểm này có thể đại biểu cho lời phán xét, sức mạnh tự nhiên và quyền sinh sát xã hội trong tay.

Đương nhiên là thực tế không nghiêm trọng như vậy.

Chung Quan Bạch nhận điện thoại, lòng bàn tay mướt mồ hôi để lại trên màn hình một dấu tay ướt đẫm.

"......Master Lục."

Cảm quan toàn thân chỉ còn lại mỗi thính giác, và tiếng hít thở ở bên tai.

"Chung Quan Bạch."

"......Ừm, em nghe đây."

"Em đang ở đâu?"

"Em......" Chung Quan Bạch nhìn ra ngoài cửa sổ, "......Một phút nữa là đến nhà anh rồi."

"Dừng ở đâu đây?" Tài xế hỏi.

"Ở phía trước......" Đột nhiên Chung Quan Bạch nhìn thấy một bóng dáng ở đằng xa, "Dừng trước cái anh cầm vĩ đang đứng kia ạ."

Đẩy cửa xuống xe, Chung Quan Bạch nhìn chằm chằm vào Lục Tảo Thu cầm cây vĩ trên tay, khóe miệng vô thức kéo cao: "Master Lục, anh chạy vội xuống lầu như thế để làm gì?"

Lục Tảo Thu: "Gặp em."

Chung Quan Bạch vừa tự đánh bản《 Wedding March* 》trong đầu vừa chạy đến trước mặt Lục Tảo Thu nói: "Em phải giải thích với anh một chuyện, bài đăng trong vòng bạn bè kia..."

(*Wedding March: một sáng tác nổi tiếng của Felix Mendelssohn viết cho vở nhạc kịch A Midsummer Night's Dream của Shakespeare, sau này thường xuyên được dùng trong tiệc đám cưới =)) )

"Tôi biết." Lục Tảo Thu nói.

Chung Quan Bạch kinh ngạc: "Anh biết?"

"Ừm." Lục Tảo Thu xoay người, "Vào nhà rồi nói."

Chờ vào đến trong nhà, Lục Tảo Thu buông cây vĩ ra, sau đó vòng tay ôm Chung Quan Bạch, nhẹ nhàng hôn một cái.

Chung Quan Bạch làm sao chịu đựng nổi, lập tức làm sâu thêm nụ hôn này, hết gặm rồi mút, hai tay ôm chặt lưng anh (rất thật thà không hề dời xuống dưới).

Bỗng nhiên, động tác của Chung Quan Bạch cứng lại, ngơ ngác nhìn vào mắt Lục Tảo Thu.

Lục Tảo Thu cũng dừng lại, dò hỏi nhìn hắn.

"Master Lục......"

Chung Quan Bạch thấy mình như đang nằm mơ, "Anh đang sờ... ngực em?"

Lục Tảo Thu "ừ" một tiếng.

Tiếng "ừ" kia còn chưa dứt, Chung Quan Bạch đã gấp đến không chịu được ấn Lục Tảo Thu lên ghế, mình thì ngồi khoá lên trên đùi anh. Chờ hắn ngồi ngay ngắn rồi mới thấy hơi ngượng: "Anh, thường ngày anh không sờ, gần đây em ít đến phòng tập gym, nhất định là cơ ngực không bự như hồi trước...... Nói mau, Master Lục, tại sao đột nhiên anh lại......"

Lục Tảo Thu nói: "Vì em nói muốn."

"Em nói khi nào ——" Chung Quan Bạch nhanh chóng ngậm miệng, còn không phải là trên vòng bạn bè sao!

Nhất định là Lục Tảo Thu chưa biết được chân tướng!

Phải giải thích chân tướng cho anh ấy!

Nhưng mà......

Bây giờ mình có thể sờ Master Lục rồi.

Có thể sờ.

"......Ừm......gì nhỉ...... Master Lục này......" Chung Quan Bạch ghé sát vào tai Lục Tảo Thu, tránh tầm mắt của đối phương, "Nếu em nói muốn anh sẽ đáp ứng em sao......"

Một lát sau, Lục Tảo Thu mới nói: "Ừ."

Chung Quan Bạch chôn đầu: "Anh suy nghĩ chuyện này mất một ngày luôn?"

Lục Tảo Thu: "Ừ."

Đột nhiên Chung Quan Bạch đứng lên.

Đúng là hắn thích làm chuyện gì-đó thật, nhưng không muốn làm dưới tình huống này.

"Master Lục, trước hết nghe em nói đã." Chung Quan Bạch ngoan ngoãn đứng trước mặt Lục Tảo Thu, nhìn vào mắt đối phương như học sinh thành thật đặt câu hỏi cho thầy giáo.

"Tôi biết rồi." Lục Tảo Thu nói.

"Vậy anh có thể......" Chung Quan Bạch lắp bắp.

Lục Tảo Thu cũng đứng lên: "Tập đàn đi."

Chung Quan Bạch: "......"

Chung Quan Bạch: "......Được, được thôi."

Chín giờ tối hôm đó.

Chung Quan Bạch tức giận: "Em không tập nữa!"

Lục Tảo Thu: "Được."

Chung Quan Bạch: "Em về nhà đây!"

Lục Tảo Thu: "Ừ."

Chung Quan Bạch: "Em về thật đấy nhé!"

Hắn đi ra trước cửa, nội tâm cực kỳ đấu tranh nâng tay lên sờ vào tay nắm.

Bàn tay chưa kịp chạm vào tay nắm cửa đã bị giữ lại.

Sau vành tai được hôn lên.

Eo bị cánh tay ngăn lại.

Ngón tay thon dài mang theo vết chai từ phía sau nhẹ nhàng vuốt ve môi hắn.

"A Bạch, hôm nay ở lại đi."

- ---------------------------------------

Từ đó hai cháu bắt đầu duy trì hoạt động giữ gìn hạnh phúc gia đình:)
Nhấn Mở Bình Luận