Lúc Chiến Nhiêu và tài xế Diêm gia còn chưa lấy lại được tinh thần, Diêm Khoát đang quỳ gối bỗng ngẩng đầu lên, trùng trùng điệp điệp dập đầu thật mạnh, âm lượng còn vang dội hơn trước đó, lại gọi một tiếng — "Mẹ!"
Mẹ nó, lần này coi như Chiến Nhiêu bị điếc cũng phải nghe rõ.
"Hắn gọi ai vậy?" Chiến Nhiêu vạn phần hoảng sợ nhìn về phía Giang Vận.
Giang Vận cố gắng nén cười, làm vẻ mặt bình tĩnh nhún nhún vai: "Ai biết được? Có thể là gọi cậu đó."
Chiến Nhiêu kinh hoảng thốt lên: "Điên rồi!" Nhịn không được rùng mình một cái, vội vàng thúc giục Giang Vận đi mau.
"Nhanh nhanh đi thôi, Diêm Khoát tám phần là điên rồi!"
Giang Vận nhịn cười muốn nội thương, mấy lần đều thiếu chút nữa nhịn không được đập tay vào vô lăng mà cười, nhưng không thể, cô phải kiềm lại!
Nghe theo Chiến Nhiêu, vào số, đạp ga, chở người chạy trốn.
Chiếc Mercedes-Benz G vù một cái chạy lách ngang qua Diêm Khoát.
Diêm Khoát quỳ gối xấu hổ muốn độn thổ.
Hắn đời này chưa từng mất mặt như vậy!
Cho đến khi xe của Giang Vận rời khỏi bãi đổ xe, hắn mới từ từ ngẩng đầu lên, ngồi bẹp trên mặt đất, mặt đỏ bừng, vả lại còn nổi lên lửa giận.
"Hệ thống, đây rốt cuộc là cái nhiệm vụ chó má gì!"
Từ sau khi tiếp nhận hệ thống nhiệm vụ, đây là lần đầu tiên Diêm Khoát chất vấn hệ thống.
Nhưng hệ thống cũng chỉ máy móc trả lời: 【Nhiệm vụ được lựa chọn cẩn thận dựa theo sự phát triển của cốt truyện, các nhiệm vụ ban thưởng do kí chủ tự chọn, bổn hệ thống không chịu trách nhiệm.】
"Mẹ kiếp! Cái hệ thống cấp thấp này quả thực là muốn mạng ta mà. Nhiệm vụ ban thưởng cái quái gì, vậy mà là ban thưởng?"
Lúc hắn ngồi trong xe nhìn thấy nhiệm vụ lần này, tròng mắt thiếu chút nữa rớt ra ngoài.
Trên thực tế, nhiệm vụ mất mặt như thế hắn hoàn toàn có thể lựa chọn bỏ qua, cùng lắm thì trực tiếp nhận thông báo nhiệm vụ thất bại, dù sao từ khi tiến vào thế giới này, ngoại trừ nhiệm vụ thúc đẩy tiến độ yêu đương, hắn chưa từng thành công bất kỳ nhiệm vụ nào khác.
Những lần trước chấp nhận thất bại cũng không sao.
Thế nhưng lần này cái cẩu hệ thống này lại phát thông báo nhắc nhở.
____
【Nhiệm vụ lần này giá trị vận khí cao, kí chủ phải hoàn thành nhiệm vụ. Một khi giá trị vận khí của kí chủ thấp hơn -5, lập tức bị xóa sổ.】
"Đcmn!"
Diêm Khoát chửi thành tiếng, não chưa kịp động đầu gối đã nhanh hơn, ngay lập tức phóng ra quỳ xuống đất.
Nhưng khi phục hồi tinh thần, ngoại trừ muốn tát chính mình một cái, hắn còn muốn bóp chết cái cẩu hệ thống đã đặt ra nhiệm vụ kia.
Nếu hắn có thể.
"Vậy cái thời hạn hai tháng tính thế nào? Ta không thể cứ gặp nàng là dập đầu suốt hai tháng chứ?"
Vậy khác nào xoá sổ hắn đâu.
Hệ thống đột nhiên im bặt.
Màn hình xuất hiện cái vòng tròn xoay rất lâu, cuối cùng cũng xoay xong, bỗng hiện ra một hàng chữ.
【Lấy tiêu chuẩn dựa trên số người chứng kiến. Nếu nhiệm vụ thứ ba hoàn thành xong trước hạn, các nhiệm vụ còn lại cũng kết thúc.】
Diêm Khoát: "Cái gì gọi lại lấy tiêu chuẩn dựa trên số người chứng kiến?"
Cẩu hệ thống đúng là cái hệ thống cấp thấp, ban hành mấy cái tiêu chuẩn nhiệm vụ không ai hiểu được.
Lần này hệ thống đã hết đơ, khôi phục trạng thái lạnh lùng lưu loát trước sau như một.
【Số người chứng kiến kí chủ hoàn thành "nhiệm vụ dập đầu" sẽ quyết định kỳ hạn hoàn thành nhiệm vụ lần sau. Tỷ như, lần này có ba người chứng kiến "nhiệm vụ dập đầu" thì ba ngày sau kí chủ phải hoàn thành nhiệm vụ một lần nữa. Nếu như có bốn người thì là bốn ngày sau lại hoàn thành "nhiệm vụ dập đầu". Thế nhưng nếu lần sau chỉ có một người, thì trong ngày hôm đó phải hoàn thành "nhiệm vụ dập đầu" lần nữa.】
Hệ thống há miệng ngậm miệng đều là "nhiệm vụ dập đầu", Diêm Khoát nghe xong đầu càng đau.
"Cho nên, nói đơn giản là tính từ bây giờ đến ba ngày sau, cũng chính là trước chín giờ ba mươi lăm tối thứ hai tuần sau ta dập đầu... hoàn thành nhiệm vụ lần nữa là được."
Hệ thống: 【Đúng vậy. Nếu như kí chủ có thể hoàn thành "nhiệm vụ dập đầu" trước mặt sáu mươi người, vậy nhiệm vụ 1 sẽ trực tiếp hoàn thành.】
Diêm Khoát:...
Dẹp!
Trước mặt sáu mươi người bắt hắn quỳ gối kêu Chiến Nhiêu là mẹ, không bằng để hắn đi chết cho khỏe.
Mặt mũi còn biết để đâu hả?
*
Nhìn Diêm Khoát ngồi đó ba hồi phẫn nộ bốn hồi cười, rồi lại lầm bầm lầu bầu chửi đổng lên, tài xế Diêm gia sợ muốn chết, lấy di động ra, xoắn xuýt không biết có nên gọi cho lão gia và phu nhân hay không, báo một tiếng —— Thiếu gia điên rồi!
- ------------------------------------
9:30, Benz-G lên đường chạy khỏi bệnh viện, Chiến Nhiêu nghẹn đến khuôn mặt nhỏ đỏ bừng, tức.
Trên đường đi không ngừng mắng chửi Diêm Khoát.
Trong trường học quấy rối các nàng thì thôi đi, không ngờ theo tận tới bệnh viện. Báo quá là báo rồi.
Nhưng trong cái rủi có cái may, may mắn nhờ vậy mà Giang Vận đưa nàng đi xem phim, nháy mắt thổi bay hết sự khó chịu trong lòng nàng.
Hơn nữa......
Nàng nhịn không được trộm nhìn Giang Vận ngồi ở vị trí ghế lái, một tay nắm vô lăng, một tay tỳ vào cửa sổ, lười biếng tự tại lái xe. Kích động mặt đỏ tim run.
Cảm giác như hai nàng đang lén lút hẹn hò.
Hơn nữa, hiện tại hai nàng còn mặc đồ đôi.
Hai chiếc sườn xám giống nhau như đúc, một đen một trắng.
Nhìn thế nào cũng giống một đôi tình nhân.
Bầu không khí ngọt ngào này, Chiến Nhiêu thật hy vọng mãi mãi cũng không bị phá vỡ.
"Sao vậy?"
Khi tâm tình Chiến Nhiêu đang như nai con chạy loạn, những suy nghĩ bay loạn trong đầu Giang Vận cuối cùng cũng dừng lại, cô ôn nhu quay lại nhìn nàng.
"Say xe? Không thoải mái sao? Có cần tôi giảm tốc độ một chút không?"
Chiến Nhiêu vội vàng lắc đầu: "Không cần không cần!"
Mắt nàng đối mắt Giang Vận, thấy đối phương cưng chiều nhìn mình, khóe mắt cong cong, mái tóc màu nâu xoăn nhẹ vì mở cửa sổ xe mà bay loạn, càng làm nổi bật khuôn mặt tinh xảo rực rỡ đẹp đến mê người.
Chiến Nhiêu cảm thấy hô hấp của mình đều bị đình trì.
Bất kể khi nào và ở đâu, vẻ đẹp của Giang Vận đối với nàng đều là bạo kích!
"Tôi không có say xe." Thế nhưng có say cậu, nghiêm túc đó.
Chiến Nhiêu hít sâu vài hơi ổn định lại suy nghĩ của mình, hỏi: "Tụi mình đi xem phim gì a?"
"《Người tình bí mật》."
Chiến Nhiêu kinh ngạc mở to mắt:!!!!
《Người tình bí mật》 là một bộ phim điện ảnh đề tài tình yêu đồng tính cấm kỵ, là câu chuyện về một người mẹ kế tuổi còn trẻ cùng đứa con riêng mới vào lớp 10.
Ngày nữ chủ và chồng đi đăng ký kết hôn, giấy tờ còn chưa tới tay thì người chồng đã bị tai nạn qua đời. Đối mặt với cô con gái riêng chỉ kém mình 8 tuổi, nữ chủ không chọn cách bỏ rơi mà đi làm thêm để tiếp tục nuôi con gái riêng ăn học.
Sau ba năm bên nhau, mối quan hệ của hai người dần biến hóa. Nhưng vì giới tính, vì thân phận, song phương dù bị hấp dẫn nhau nhưng cũng phải khắc chế. Cuối cùng bởi vì thế tục luân lý, đến chết cũng không được ở bên nhau.
Vì đề tài đặc thù và liên quan đến luân lý, đoàn làm phim đã gặp không ít sóng gió trong quá trình tuyên truyền, thậm chí còn bị hoãn xét duyệt một thời gian, thế như may mắn, vẫn được công chiếu trên màn ảnh rộng.
Chiến Nhiêu quan tâm không phải nội dung phim thế nào, có hay hay không, cái nàng quan tâm chính là, Giang Vận vậy mà lại đưa nàng đi xem phim này!
Tuy rằng tối nay nàng đã xác nhận Giang Vận cũng giống nàng, cũng có chút cảm giác khác thường với đối phương, thế nhưng, hiện tại Giang Vận cũng không cần trực tiếp đưa nàng đi xem loại phim này a?!
Thiệt là... ngại quá đi mà...
Chiến Nhiêu bụm mặt mừng thầm, nội tâm tràn đầy vui mừng.
Giang Vận:???
"A, xin lỗi, là tôi quên hỏi cậu muốn xem phim gì. Nếu cậu không thích xem phim này, chúng ta có thể xem phim khác." Giang Vận đột nhiên nhớ tới, Chiến Nhiêu chung quy vẫn là nữ chủ, nguyên bản nàng cũng không cong.
Đưa nàng đến xem phim đề tài nhạy cảm như vậy, có lẽ... nàng sẽ mất hứng?
"Không có không có!" Chiến Nhiêu vội càng khoát tay: "Tôi thích phim đó mà."
Giang Vận quan sát nàng rất lâu, phát hiện trên mặt đối phương quả thực không có biểu lộ phản cảm, lúc này mới nhẹ nhàng thở ra.
Hai người tới tầng hầm, Giang Vận đậu xe xong dắt Chiến Nhiêu vào thang máy lên rạp chiếu phim, "Cậu đợi ở đây một chút nha, tôi đi mua vé, mua bắp rang và nước ngọt. Cậu còn muốn ăn gì nữa không?"
Chiến Nhiêu lắc đầu.
Lúc Giang Vận bước đi, nàng đuổi theo, kéo tay Giang Vận, cười ngọt ngào nói: "Tôi cùng cậu đi mua a."
Giang Vận dừng lại, lông mày nhếch lên: "Được."
Cô lật trở bàn tay, nắm lấy bàn tay Chiến Nhiêu đang kéo tay mình.
Còn nhịn không được, sờ một chút.
Ừm, quả nhiên, tay Chiến Nhiêu nhỏ hơn tay mình.
Hai người mua bắp rang, nước ngọt, xiên gà? que cay? lẩu tự sôi?
Nhìn mấy thứ Giang Vận chọn, vẻ mặt Chiến Nhiêu đầy khó hiểu.
Thế nhưng Giang Vận chỉ nhàn nhạt trả lời: "Hơi đói bụng."
Chiến Nhiêu:...Không hổ là người nàng thích! Sở thích cũng khác người!
Nhưng là... được đem mấy thứ đó vô rạp phim thiệt hả?
Hai người ôm lẩu tự sôi, xiên gà thơm lừng vào rạp phim, thẳng đến hàng cuối cùng. Chỗ ngồi của các nàng là ghế chính giữa hàng cuối cùng, vì là phòng nhỏ nên vị trí này rất vừa mắt.
Sau khi ngồi xuống, Giang Vận thản nhiên mở hộp lẩu tự sôi đang còn nóng ra.
Thần kinh Chiến Nhiêu nháy mắt căng chặt, cảnh giác nhìn chung quanh, may mắn rạp này không có ai. Bằng không có người nghe mùi sẽ đánh tới?
Thế nhưng cũng rất kỳ quái, không phải nói bộ phim này đang rất 'hot' sao? Tại sao không có ai xem? Vừa rồi nàng còn nghe có người hỏi còn vé không, nhân viên bảo đã bán hết.
"Yên tâm ăn đi, không ai vào đâu."
"Thật sự?"
Chiến Nhiêu có chút hoài nghi, thế nhưng nàng đợi hồi lâu, cho đến khi phim bắt đầu chiếu cũng không có ai đến mời các nàng ra ngoài.
Nếu như không có người, vậy sẽ không ảnh hưởng đến ai, vậy nàng... không khác sáo a!!!
Chiến Nhiêu hưng phấn đến hai mắt sáng lên.
Không thể không nói, Giang Vận thật tuyệt vời!
Ăn lẩu trong rạp chiếu phim, tuyệt!
*
Hai người vừa ăn vừa xem, đang thỏa mãn, đột nhiên có người gõ ghế hai nàng.
"Có thể đừng ăn những loại đồ ăn có mùi này nơi công cộng không? Ảnh hưởng đến người khác đó."
Đứng trước mắt hai nàng là hai cô gái, một người tóc dài, một người tóc ngắn, tóc ngắn cao hơn chút, hai tay nhét vào túi quần đứng một bên, tóc dài ôm tay người kia, đội mũ lưỡi trai, phẫn nộ nhìn hai nàng.
Thanh âm nghe như cố ý đè thấp ra vẻ mình rất lịch sự không muốn ảnh hưởng đến người khác.
Chiến Nhiêu nghe tiếng giật mình ngừng đũa, khẩn trương nhìn Giang Vận.
Không phải nói sẽ không có người vào sao?
Giờ phải làm sao đây?
Giang Vận cũng không ngẩng đầu lên, tiếp tục ăn.
Cô gái tóc dài thấy Giang Vận không để ý tới mình, tức giận lên giọng.
"Tôi nói cô đừng ăn nữa, cô không biết nghe à? Nặng mùi như vậy ảnh hưởng đến người khác đó!"
"Ừ, tôi ảnh hưởng đến ai? Trong rạp này có người?" Giang Vận bình tĩnh ngẩng đầu hỏi lại.
Cô gái tóc dài thấy Giang Vận nhìn mình, khi nhìn rõ mặt Giang Vận thì sững sờ, trong mắt hiện lên một tia kinh diễm, thế nhưng rất nhanh cô ấy phát hiện mắt cô bạn mình còn sáng hơn, thậm chí còn lắc lắc tay cô ấy bảo đừng nói nữa.
Cô gái tóc dài càng giận hơn: "Cô biết mà cô còn ăn ở đây?! Không biết xấu hổ hả...!"
Thoáng cái Chiến Nhiêu đen mặt.
Vụt một cái đứng lên, nhìn người kia: "Cô nói cái gì?"
Giang Vận nhận ra tâm tình Chiến Nhiêu biến hóa, nhanh chóng giữ chặt tay nàng, để nàng bình tĩnh lại, ngược lại nhìn về đôi tiểu tình lữ kia, cười như không cười: "Nói tôi ảnh hưởng đến người khác, vậy phải là người vào rạp này xem a. Hai người các cô, phải không?"
Hai người kia sững sờ.
Cô gái tóc dài kia tức đỏ mặt: "Cô có ý gì? Chúng tôi đương nhiên là người vào xem!"
Giang Vận nhún nhún vai, lấy di động ra, ngay trước mặt hai người gọi một cuộc điện thoại: "Alo, rạp số 5 có người trốn vé."
Cô gái tóc dài kinh ngạc, cô gái tóc ngắn không thể tưởng tượng nổi, vẻ mặt lúng túng.
Hòa giải nói: "Cô thật là, cô nói linh tinh gì thế? Chúng tôi trốn vé khi nào? Chúng tôi chính là người xem của rạp này. Ài, được rồi, không so đo với các cô, muốn ăn thì ăn đi, chúng tôi ngồi xa một chút là được."
Cô gái kéo bạn mình đi, thế nhưng cô gái tóc dài rõ ràng còn cố chấp: "Cô ta có chứng cứ gì nói chúng ta trốn vé?!"
Giang Vận lười để ý bọn họ, tiếp tục ăn lẩu tự sôi.
Thế nhưng ba phút sau, cô gái tóc dài kêu la ầm ĩ không chịu ra ngoài.
"Tiểu thư, mời cô theo chúng tôi ra ngoài một chút, có người báo các cô trốn vé, phiền các cô phối hợp kiểm tra."
Hai người trông thấy nhân viên rạp phim, rõ ràng đã luống cuống.
"Các người nói cái gì? Các người có chứng cớ gì nói chúng tôi trốn vé? Ở đây rõ ràng có người ăn lẩu làm ảnh hưởng đến người khác, các người không kiểm tra lại đi nói chúng tôi trốn vé?"
Nhân viên công tác không kiêu ngạo không siểm nịnh: "Thứ nhất, nếu muốn chứng minh bản thân không trốn vé, hai cô lập tức đưa vé ra là được, nhưng tôi dám khẳng định, hai cô không có. Vì vậy mời hai cô theo tôi ra ngoài. Thứ hai, ăn lẩu trong rạp làm ảnh hưởng đến người khác là bị cấm, nhưng đó là khi có người khác. Còn nếu đối phương bao toàn rạp hai suất để tản mùi rồi thì không có chuyện ảnh hưởng người khác. Cho nên, người khách đó muốn ăn cái gì trong rạp là tùy hứng người đó."
Cô gái tóc dài sửng sốt một chút, nhưng vẫn chưa hiểu.
"Có ý gì?"
Cô gái tóc ngắn bên cạnh đã kịp hiểu, vội vàng kéo bạn gái mình xin lỗi: "Xin lỗi, thật sự chúng tôi không mua vé, sau này chúng tôi sẽ không tái phạm, bây giờ chúng tôi theo đúng quy định nộp phạt gấp mười lần, xin lỗi xin lỗi!"
Cô gái tóc dài bị kéo đi vẫn không tình nguyện: "Cậu làm gì vậy a! Rõ ràng hai người kia ăn cái đồ nặng mùi làm ảnh hưởng đến người khác..."
Cô gái tóc ngắn thật sự hết chịu nổi, mắng: "Cậu bị ngốc sao? Người ta là bao toàn rạp, còn là cả hai suất, một suất để ăn, một suất để tản mùi. Cậu chỉ trích cái gì mà chỉ trích. Nếu cậu có tiền cậu cũng có thể làm vậy, không có tiền phải trốn vé mà còn ở đây nói nhiều cái rắm!"
Cô gái tóc dài:...
Người đều ra ngoài.
Chiến Nhiêu choáng váng.
Lời nói vừa rồi của cô gái tóc ngắn vẫn vọng lại trong đầu nàng.
Bao toàn rạp, còn là cả hai xuất, một suất để ăn, một suất để tản mùi.
Người nàng thích, thật sự là... không giống người thường!