Nhìn hắn đang thu xếp chiếc chăn trải ở góc tường, ánh mắt nàng khẽ rung, môi mấp máy mấy lần mới thốt nên lời: "Lên giường ngủ đi."
"Hả?" Tiêu Triệt quay người, tròn mắt: "Khuynh Nguyệt thê tử, cô nói gì?"
Hạ Khuynh Nguyệt quay phắt mặt đi, không cho hắn nhìn thấy vẻ mặt mình lúc này, lạnh lùng: "Không nghe thì thôi!"
"Nghe rồi! Sao mà không nghe cho được!" Tiêu Triệt lập tức gật đầu như gà mổ thóc, quẳng phăng cái chăn trên tay, lao vèo lên giường, cười hì hì nhìn Hạ Khuynh Nguyệt: "Khuynh Nguyệt thê tử, đêm nay cô ngủ trong hay ngoài?"
... Hạ Khuynh Nguyệt không nói, bàn tay như tuyết khẽ vung, tất cả nến đỏ lập tức tắt phụt. Phòng tối đen như mực, trong lòng nàng cũng âm thầm thở phào. Nàng đẩy hắn vào phía trong, kéo chăn đắp lên cả hai, nghiêng người quay lưng về phía Tiêu Triệt, lạnh giọng: "Đừng có nghĩ linh tinh. Ta chỉ để ngươi tiện bề giúp ta điều hòa cơ thể lúc canh ba thôi. Cấm làm bậy đấy! Bằng không lần sau không cho ngươi ngủ giường nữa!"
"Tuân mệnh, thê tử đại nhân!" Hắn kéo chăn, hít hà mùi hương thiếu nữ còn vương lại, khoan khoái nói.
Bây giờ mỗi ngày nàng bị hắn gọi "thê tử" đến mấy chục lần; từ chỗ ban đầu bực bội, đến giờ không những nghe đã thấy hết sức tự nhiên, mà còn dấy lên một cảm giác khó tả "ta là thê tử của hắn". Biến hóa vi diệu ấy khiến nàng bối rối, càng thêm hoang mang. Nàng nhắm mắt, cố không nghĩ đến những điều khiến lòng rối bời, chẳng bao lâu đã yên ổn chìm vào giấc ngủ.
Thời gian lặng lẽ trôi đến canh ba - lúc tối nhất trước bình minh. Cả nhà họ Tiêu im ắng, thỉnh thoảng chỉ nghe tiếng côn trùng vo ve.
Trong bóng tối, sân viện của Tiêu Linh Tịch vang lên một tiếng "kẽo kẹt" khẽ khàng, cánh cửa khép kín khẽ mở ra. Một bóng người nhỏ nhắn mặc áo đen ló ra, đảo mắt quan sát xung quanh một vòng, rồi nhanh như chớp lao ra ngoài.
Nhưng bóng người ấy còn chưa kịp bước qua cổng viện, đã có một bóng xám to lớn bỗng từ trên không đáp xuống, chặn ngay trước mặt nàng. Tiếp theo là một tiếng kêu khẽ của thiếu nữ, rồi một giọng nói cố đè thấp, nghiêm nghị vang lên: "Tịch nhi, khuya thế này, con định đi đâu?"
"Hả! Ch ... cha!" Bóng đen giật mình kéo chiếc khăn che mặt xuống, lộ ra gương mặt thiếu nữ xinh xắn - chính là Tiêu Linh Tịch. Nhìn Tiêu Liệt đột nhiên xuất hiện trước mặt, nàng luống cuống: "Con ... con ... "
"Haiz ... " Tiêu Liệt thở dài một hơi, khẽ nói: "Tịch nhi, con định đi trộm Thông Huyền Tán, đúng không?"
"Con ... con ... " Tiêu Linh Tịch cúi đầu, ấp úng.
"Con là con gái ruột của ta, con nghĩ gì chẳng lẽ ta không rõ?" Tiêu Liệt lại khẽ thở dài, tiến lên vỗ vai con gái: "Chiều nay lúc con rời chỗ ta, ta đã thấy ánh mắt con có gì đó không đúng, nên không yên tâm mới tới đây trông chừng. Quả nhiên con ôm ý nghĩ đi trộm Thông Huyền Tán ... Tịch nhi, con liều lĩnh quá! Con có biết việc này nguy hiểm thế nào không? Thông Huyền Tán không phải đồ bình thường, là lễ vật Tiêu Tông đưa tới. Nếu hành tung bị phát hiện, là chọc vào Tiêu Tông đấy. Đến lúc bốn người bên Tiêu Tông muốn trị tội con, đừng nói là ta, cả Lưu Vân Thành này cũng chẳng ai cứu nổi con."
Lên google tìm kiếm từ khóa metruyenH0t để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!