"Vậy Tiểu Cô Mẫu sao lại tới đây? Trễ thế này rồi." Tiêu Triệt ngạc nhiên hỏi ngược.
"Ta ... " Giọng Tiêu Linh Tịch nhỏ dần, trong mắt thoáng chút mông lung: "Không biết vì sao, đêm nay cứ trắn trọc không ngủ được, rồi thấy sao đêm nay nhiều và sáng quá, bèn nghĩ ra sau núi ngắm sao."
Tiêu Triệt ngẩng nhìn trời, mỉm cười: "Trước kia, cháu với Tiểu Cô Mẫu hay lén ra ngoài hóng gió đêm ngắm sao, còn thường bị gia gia phát hiện rồi mắng cho một trận."
"Ừ." Tiêu Linh Tịch đáp khẽ: "Ta cũng vì nhớ những điều ấy nên muốn thử cảm giác tự mình ra đây ngắm sao ... Có lẽ từ nay, có lẽ ta chỉ có thể một mình, không còn được cùng Tiểu Triệt ngắm sao nữa."
"Hả? Vì sao?"
"Đồ ngoc! Vì Tieu Triệt thành thân rồi chứ sao! Về sau ban đêm đương nhiên phải ở cạnh thê tử Khuynh Nguyệt của cháu, còn đâu mà lén cùng ta ra ngoài hóng gió ngắm sao." Tiêu Linh Tịch lườm hắn một cái, mà khóe môi lại vô cớ cong lên.
"Không đâu! Chỉ cần Tiểu Cô Mẫu muốn, lúc nào cháu cũng sẵn lòng cùng Tiểu Cô Mẫu lên đây ngắm sao. Xem này, bây giờ chẳng phải cháu đang ở bên Tiểu Cô Mẫu sao?" Tiêu Triệt cười nói.
"Còn nói! Đêm tân hôn mà lại lén lút một mình ra sau núi! Chẳng lẽ cháu bị Hạ Khuynh Nguyệt đuổi ra à?" Nghĩ đến đó, Tiêu Linh Tịch sa sầm mặt, dậm chân: "Hừ, quá đáng thật, để ta đi tìm cô ta!"
"Đừng bận tâm tới cô ấy." Tiêu Triệt nắm lấy tay Tiêu Linh Tịch: "Cháu không bị cô ấy đuổi, là cháu tự muốn ra. Có lẽ cháu linh cảm sẽ gặp được Tiểu Cô Mẫu ở đây. Chúng ta tới chỗ ấy đi."
"Á ... "
Nắm tay Tiêu Linh Tịch, đón làn gió đêm se lạnh, Tiêu Triệt nắm tay nàng chạy chầm chậm đến nơi quen thuộc.
Đó là đỉnh một gò đồi thấp, phủ đầy cỏ non mềm. Tiêu Triệt và Tiêu Linh Tịch ngồi tựa vai nhau, đón làn gió đêm mơn man, lòng bỗng bình yên thư thái.
"Tưong rằng sau khi Tiểu Triệt thanh than, ta se mat đi quá nửa Tiểu Triệt của ta. Hạ Khuynh Nguyệt vừa xinh đẹp, mọi mặt đều hơn ta, ta sợ có nàng ấy rồi, cháu sẽ luôn ở cạnh nàng, thời gian dành cho ta sẽ ngày một ít đi." Ngước nhìn bầu trời đêm, trong mắt Tiêu Linh Tịch gợn lên ánh nước còn rực rỡ hơn sao trời.
"Thiệt là, Tiểu Cô Mẫu chẳng tin cháu chút nào." Tiêu Triệt hờn dỗi đáp lại: "Rõ ràng sáng nay cháu mới nói rồi, trong lòng cháu, một trăm Hạ Khuynh Nguyệt cũng không sánh bằng Tiểu Cô Mẫu. Giao ước mà Tiểu Cô Mẫu ... ừm, không phải ép cháu, mà là cùng cháu hứa với nhau, cháu nhớ rất kỹ và nhất định sẽ vui lòng làm theo."
"Sau khi thành thân với Hạ Khuynh Nguyệt, không được vì có thê tử mà quên Tiểu Cô Mẫu; không được cắt bớt thời gian ở bên Tiểu Cô Mẫu; Tiểu Cô Mẫu gọi là phải có mặt ngay. Còn nữa, tuy Hạ Khuynh Nguyệt là thê tử của cháu, nhưng địa vị của nàng trong lòng cháu tuyệt đối không cao hơn Tiểu Cô Mẫu. Cháu đảm bảo từng chữ như thế, không sai một ly!"
" ... " Vẻ mặt Tiêu Linh Tịch sững lại, ánh mắt dần trở nên mông lung: "Những điều này ... ta biết là quá đáng, ta cũng chỉ nói đùa thôi. Cháu thật sự vẫn luôn ghi nhớ trong lòng sao?"
"Tất nhiên rồi." Tiêu Triệt không chút do dự gật đầu: "Bởi Tiểu Cô Mẫu và gia gia là những người quan trọng nhất trong đờicháu, bất kỳ ai khác đều không sánh kịp. Tiểu Cô Mẫu, cháu hứa với Tiểu Cô Mẫu, dẫu cháu có thành thân, Tiểu Cô Mẫu cũng sẽ chẳng bao giờ mất cháu, như cháu cũng vĩnh viễn không mong mất Tiểu Cô Mẫu vậy."
"Hì." Tiêu Linh Tịch vui vẻ bật cười, hai tay ôm chặt cánh tay Tiêu Triệt, tựa đầu lên vai hắn: "Quả nhiên Tiểu Triệt của ta ngoan nhất, nghe lời nhất."
Một đám mây đen lững lờ trôi qua, tạm che khuất vầng trăng tròn, ánh sáng chợt dịu đi.
"Nghĩ kỹ thì ... hình như mấy tháng rồi chúng ta chưa cùng nhau ra ngắm sao. Hồi nhỏ, bất kể đông hay hè, chúng ta thường lén chạy ra đây. Nhớ có lần đêm đông, cũng ở chỗ này, trời đầy sao, chúng ta ngồi nhìn rất lâu, rồi tựa vào nhau ngủ quên lúc nào không hay ... ai dè đêm đó lại đổ tuyết, đang ngủ mà bị lạnh cóng; cha tìm thấy thì bọn mình đã thành hai người tuyết nhỏ rồi. Sau đó phải sưởi lò suốt hai ngày, uống bao nhiêu là thuốc đắng mới hồi lại. Cha rất giận, nhưng chẳng nỡ đánh ta, càng không nỡ đánh cháu; đợi chúng ta khỏi hẳn, ông chỉ phạt quét một khoảng tuyết thật lớn."
Tiêu Triệt bật cười, nối lời: "Kết quả là mới quét được một lát, bọn mình đã quay sang chơi tuyết, còn đắp một người tuyết giống hệt gia gia, làm gia gia dở khóc dở cười. Ông vừa cười là quên luôn chuyện trừng phạt."
"Ừ! Cha vẫn luôn như thế, bình thường trông có vẻ nghiêm, nhưng chẳng bao giờ nỡ đánh chúng ta một cái, chỉ làm bộ dọa thôi. Bất kể chuyện gì, chỉ cần làm nũng một chút là ngoan ngoãn chiều theo." Tiêu Linh Tịch mỉm cười ấm áp.
Bạn đang đọc truyện mới tại metruyenhot..vn. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!