Lọc Truyện

Nếu Như Ánh Trăng Không Ôm Lấy Em

Ba đứa trẻ Ngôn gia vẫn luôn học chung trường từ mẫu giáo, tiểu học, sơ trung,... Ngôn Triêu Vũ vẫn luôn sống dưới con mắt của hai người anh trai cho nên không có ai dám tiếp cận cô. Thậm chí có một lần ở sơ trung, Dịch Trì cùng Từ Ngôn Trình Ca còn bắt tay nhau đập mấy cậu bạn "tốt" đối với Ngôn Triêu Vũ.

Chuyện này Ngôn Triêu Vũ vẫn luôn để ở trong lòng, cô rất tức giận hai người anh trai đã diệt hoa đào của mình.

Năm ấy khi Ngôn Triêu Vũ vừa lên năm nhất cao trung, Dịch Trì và Trình Ca đang học năm ba cao trung. Lần này vẫn là học cùng trường, Ngôn Triêu Vũ che giấu ở trường học vạch ra ranh giới với hai người này, thậm chí còn giả vờ không quen biết nhau.

Ngôn Triêu Vũ thừa hưởng tất cả các ưu điểm ngoại hình của Ngôn Hành Chi và Sầm Ninh, từ nhỏ đến lớn đều rất nổi bật. Từ ngày đầu tiên đến trường đã khiến nhiều nam sinh chú ý.

Cập nhật sớm nhất tại.

Vào một ngày, lớp 7 cao trung.

"Ôi, tiểu học muội năm nay thật xinh đẹp, các cậu nhìn xem kia có phải là Ngôn Triêu Vũ không, tôi đi đến....Tuyệt."

"Wow wow! Lần trước tôi cùng với lớp trưởng đi ngang qua lớp em ấy, đẹp, thực sự đẹp."

Ở bên cạnh Dịch Trì đang gục xuống bàn ngủ liền vén mi mắt lên, a một tiếng, thực không biết là đang trào phúng cái gì nữa.

"Dịch Trì, cậu không nhìn thấy sao? Thật là đáng yêu, tớ tin chắc cậu mà xuất mã nhất định sẽ bắt lấy được."

Phốc——

Một người ở phía sau phun ra ngụm nước.

Nam sinh quay đầy lại: "Con mẹ nó Trình Ca cậu làm cái gì vậy hả, đồng phục của tôi ướt hết rồi!"

Từ Ngôn Trình Ca bình tĩnh rút một tờ giấy ăn, "Xin lỗi."

Cậu nam sinh cũng không so đo, sau đó liền cười đùa với cậu: "Nếu không thì cậu theo tôi đi xuống tầng dưới nhìn xem, cô gái kia có nhiều người nhòm ngó lắm đấy, nếu mà chậm trễ..."

"Cậu câm miệng lại." Dịch Trì nghe không lọt được nữa, một cước đá vào ghế nam sinh kia.

Nam sinh kia thiếu chút nữa bị té ngã: "Hả, sao thế?!"

Trước đó ở nhà Ngôn Triêu Vũ đã cảnh cáo hai anh em bọn họ không được nhúng tay vào chuyện của cô, Dịch Trì và Trình Ca liếc mắt nhìn nhau cũng không nói rõ lí do.

Cuối cùng, Dịch Trì chỉ có thể mắng: "Ngày nào cũng vậy, hết cô gái này đến cô gái kia, sao cậu không nói bài thi này bài thi kia đi, tâm tư lúc nào cũng nghĩ gì đâu, người ta mới có bao nhiêu tuổi mà cậu liền nói này nói kia."

Nam sinh: "Hả??"

Dịch Trì liếc mắt xem thường, không muốn nói lý với cậu ta, tiếp tục nằm sấp ngủ.

Nam sinh: "Tôi có làm gì đâu...."

Đúng lúc này, một người ngồi ở bên cạnh mở miệng nói: "Được rồi, các cậu....Đừng nghĩ đến việc cặp kè với em ấy nữa, em ấy...." Người nọ vỗ ngực, có chút đắc ý nói: "Tôi đây là...."

Trình Ca dừng lại một chút, quay đầu nhìn cậu ta một cái, nam sinh này là uỷ viên ban thể dục của lớp họ, Dương Lâm Siêu. Cậu ta rất thích bóng rổ, phía sau cậu có rất nhiều cô gái hâm mộ.

"Có ý gì?"

Dương Lâm Siêu nhướng mày thấp giọng nói: "Ngày hôm qua tôi ở sân bóng rổ chơi bóng, em ấy đưa cho tôi một chai nước."

Mọi người ở bên cạnh kinh hô: "Thật hay giả vậy!?"

"Là thật, lúc đó lớp em ấy đang học lớp thể dục thể chất, tự em ấy đưa cho tôi."

"Đệch.....Không thể nào, còn không có hứng thú với hai đại giáo thảo* của lớp chúng ta, thích cậu á."

(Editor "校草 giáo thảo là từ ngữ của học sinh Đài Loan chuyên dùng để chỉ nam sinh vừa đẹp trai vừa học giỏi nhất trong trường. Nguồn tangthuvien.")

"Này? Mỗi người có một sở thích riêng, OK?"

****

Cuối tuần, một nhóm con cháu trở về Ngôn gia.

Tuy rằng hiện tại mỗi người đều có một mái ấm, nhưng đến cuối tuần vẫn sẽ trở về một hai ngày.

Sau khi cơm nước xong, ba đứa trẻ ngồi cùng một chỗ xem chương trình tạp kỹ*, Dịch Trì và Trình Ca là có mục đích riêng, hai người đưa mắt nhìn nhau, cuối cùng cũng có người mở miệng trước.

(Editor "Chương trình tạp kỹ là nghệ thuật giải trí được tạo nên bởi đa dạng các hoạt động như: trình diễn âm nhạc, hài kịch ngắn, ảo thuật, nhào lộn, tung hứng và nói tiếng bụng. Thường thì nó được dẫn dắt bởi những tay cò ngoài thực tế hoặc người dẫn chương trình (MC) trên sóng truyền hình. Nguồn Wikipedia")

"Triêu Vũ."

"Dạ?"

"Ở trường học bọn anh cũng chưa nói là quen biết em, hiện tại bọn anh đã làm rất tốt, có phải em nên giải thích chút chuyện gì đó không."

Tầm mắt Ngôn Triêu Vũ từ màn hình TV quay lại nhìn, "Chuyện gì?"

"Nghe nói, em thích Dương Lâm Siêu của lớp bọn anh."

"....."

"....."

Hai giây yên tĩnh, giây tiếp theo, Ngôn Triêu Vũ vội chạy đến bịt kín miệng Dịch Trì, "Anh nói nhỏ chút đi! Đừng để cho bố em nghe được."

Dịch Trì kéo tay cô ra, mặt đã đen một nửa, "Vậy đó là thật, em xú nha đầu này, muốn lên trời phải không."

Ngôn Triêu Vũ ho nhẹ, mặt đỏ bừng, "Em, em có nói thích sao, em nhìn cũng không được à."

Trình Ca bình thản nghe vậy hỏi, "Các người quen nhau?"

Ngôn Triêu Vũ: "Không quen!"

"Vậy em——"

"Ai nha anh trai, anh đừng hỏi nữa, dù sao em cũng sẽ không nói."

"Ồ, không muốn nói cho anh biết à? Vậy được thôi, vốn định nói cho em một ít chuyện của Dương Lâm Siêu." Trình Ca nhếch môi, "Bọn anh rất thân với cậu ta."

Mắt Ngôn Triêu Vũ sáng rực lên, trái tim khẽ rung: "Thật sự rất thân?"

"Học cùng lớp, lừa em làm gì." Trình Ca nói, "Nếu em có hứng thú anh có thể nói cho em nghe những chuyện hằng ngày của cậu ta."

Thần giao cách cảm giữa hai anh em sinh đôi cũng không phải là trò đùa, Dịch Trì liền hiểu ngay ý nghĩ của anh trai mình, vì thế liền dỗ dành nói: "Đúng vậy, có bọn anh là con đường tốt nhất vậy mà em lại không cần."

Ngôn Triêu Vũ nghi ngờ nhìn hai người họ: "Vậy các anh phải hứa sẽ không nói cho người khác biết, em có mối quan hệ với các anh."

"Không thành vấn đề."

Thời gian sau đó, Dịch Trì cùng Trình Ca thường xuyên truyền cho cô biết mấy chuyện hằng ngày của Dương Lâm Siêu, chẳng qua là....

【Sáng hôm nay Dương Lâm Siêu trong giờ tự học trộm ăn sáng bị giáo viên kéo ra ngoài mắng.】

【Dương Lâm Siêu đi nhà cầu không mang giấy, lớp trưởng phải đến đưa cho】

【Lên lớp học toán bị giáo viên gọi lên bảng giải đề, nhưng cậu ta giải không được, nản đến nỗi muốn xuống đất luôn rồi, Tiểu Vũ, cái người này thật sự có chút ngốc.】

【Ngôn Triêu Vũ! Hôm nay Dương Lâm Siêu vậy mà bôi cứt mũi phía dưới bàn anh trai em!】

【Trong lớp thể dục lớp bọn anh Tiểu Tuệ mua cho cậu ta đồ uống, cậu ta uống đến hăng say, ha ha, tra nam*】

(Editor "Tra nam là từ Hán Việt để chỉ những tên con trai, đàn ông có nhân cách xấu xa, ác độc cặn bã và thường xuyên lừa gạt, bỡn cợt tình cảm của chị em phụ nữ. Giống như tra nam, tra nữ cũng để chỉ những cô gái xấu tính, thích bỡn cợt trong chuyện tình cảm. Nguồn Google.")

.........

Liên tục nhiều ngày, Ngôn Triêu Vũ hoàn toàn sụp đổ.

Sau khi trở về nhà, lập tức gửi hai tin nhắn:【Em không muốn nghe! Ngày mai đừng nhắn cho em nữa!】

Ngôn Triêu Vũ biết rõ hai người này chính là cố ý, mỗi ngày chỉ biết lấy chuyện xấu của Dương Lâm Siêu để nói, chuyện tốt một cái cũng không thấy nhắc đến. Chính vì vậy cô quyết định, không bao giờ tin tưởng hai người bọn họ nữa, tự mình đích thân ra tay.

Sau khi kết thúc một buổi học thể dục, Ngôn Triêu Vũ vui vẻ mua đồ uống thể thao đưa đến lớp bọn họ, lúc đưa cho Dương Lâm Siêu, tiện thể trợn mắt nhìn hai anh trai chỉnh người.

Sau khi Ngôn Triêu Vũ rời đi, gần đến giờ tan học, cô nghe bạn cùng lớp nói Dương Lâm Siêu bị người ta đánh, mặt mũi bầm dập, thảm không thể tả nỗi....

Cô không nghĩ ngợi gì liền chạy về phía lớp học bọn họ, lúc này trong phòng học không còn nhiều người, Dương Lâm Siêu thấy cô đến, từ vị trí của mình đứng dậy đi lên.

"Xảy ra chuyện gì vậy?"

Dương Lâm Siêu có chút xấu hổ, "Anh cũng không biết là xảy ra chuyện gì, Dịch Trì nói đánh người liền đánh người, em biết Dịch Trì chứ? Là lớp bọn anh, người này, có bệnh."

Ngôn Triêu Vũ sửng sốt một chút, trong đầu phản ứng đầu tiên không phải trong miệng anh ta: "Dịch Trì nói đánh người liền đánh người" mà là "người này có bệnh."

"Anh nói hươu nói vượn gì vậy."

Dương Lâm Siêu kỳ quái mà nhìn cô một cái, "Anh không nói hươu nói vượn, cậu ta thực sự đánh, mọi người trong lớp đều thấy, cậu ta và anh trai cậu ta đã bị giáo viên gọi đi rồi."

Ngôn Triêu Vũ tức giận với hai người kia, nhưng cô vẫn tin tưởng hai người bọn họ, "Nhưng vì sao hai người họ lại đánh anh?"

"Bọn họ thật sự rất hống hách ngang ngược! Không phải chỉ dựa vào bối cảnh gia đình à, nực cười, có quỷ mới biết gia đình lộn xộn đó." Dương Lâm Siêu nói xong biểu tình dịu đi, ôn nhu nói, "Triêu Vũ, về sau em phải cách xa bọn họ ra một chút."

Ngôn Triêu Vũ: "......"

Dịch Trì và Trình Ca ở lại trường học nghe giáo huấn, sau khi về nhà, Từ Nam Nho không nghe được nguyên nhân từ miệng bọn họ, tức giận đến nỗi đem bọn họ ra ngoài phạt chạy.

Ở sân thể dục trong đại viện, một vòng lại một vòng, không cho phép hai người bọn họ trở lại.

Ngôn Triêu Vũ vốn đang ở trong nhà, thời điểm nghe được tin từ Sầm Ninh vội đứng lên, "Con phải đến xem!"

Sầm Ninh đang dùng cơm: "Bây giờ?"

"Vâng!" Ngôn Triêu Vũ chuyển hướng nhìn Ngôn Hành Chi: "Bố, đưa con đến đó đi mà."

Ngôn Hành Chi nâng mắt: "Đi xem bọn nó?"

Ngôn Triêu Vũ: "Nhất định là có hiểu lầm, anh trai không phải là người tuỳ tiện đánh người."

Sầm Ninh cũng đồng ý gật gật đầu, "Đúng vậy, nhưng mà Dịch Tích nói hai đứa nó không rên lên một tiếng nào."

Trong lòng Ngôn Triêu Vũ có chút hiểu rõ nhưng vẫn không chắc chắn, đành phải lôi kéo ống tay áo Ngôn Hành Chi đi ra bên ngoài, "Bố bố, nhanh lên, mau trở về nhìn xem, nhanh lên!"

Lúc đoàn người Ngôn Hành Chi đến nơi hai tiểu tử kia vẫn còn chạy vòng vòng trên sân thể dục. Thời tiết lạnh cóng, Ngôn Triêu Vũ từ trên xe bước xuống liền chạy về phía bọn họ.

Ngôn Hành Chi nhăn mày: "Chậm một chút."

Ngôn Triêu Vũ cũng không nghe, cấp tốc chạy tới gần hai anh em.

Thật vất vả mới đuổi kịp, cô chạy theo ở bên cạnh, "Này——bọn anh."

Trình Ca nhìn cô một cái: "Sao em lại ở đây."

"Em, em là muốn hỏi các anh một chút, vì sao lại đánh Dương Lâm Siêu, mặt mũi anh ấy bị bầm dập!"

Dịch Trì: "Hừ....Xú nha đầu, nếu không phải cậu ta không lựa lời để nói thì anh đánh cậu ta làm gì, còn nữa, anh cảnh cáo em, lần sau em còn muốn cùng đi chung với cậu ta, anh cũng sẽ đánh em!"

Ngôn Triêu Vũ liếc nhìn khoé miệng Dịch Trì, "Vậy rốt cuộc là anh ấy đã nói cái gì."

Dịch Trì:"Cậu ta sao..."

Ngôn Triêu Vũ: "Đừng có nói dông dài nữa, mau phun cái nguyên nhân ra cho em."

Trình Ca nhìn Dịch Trì một cái, tiếp lời cậu, "Tiểu Triêu Vũ, thằng khốn đó nói em đã mắc câu."

Dịch Trì: "Nói em ngốc đúng là ngốc thật, lừa một lần liền chuẩn."

Trình Ca: "Nói gần thế thôi chứ thật ra thì còn xa lắm, không phải gu của cậu ta."

Dịch Trì: "Còn nói em không có nội hàm gì, cũng không giỏi nói chuyện."

Trình Ca: "Nhìn nhiều người thích cậu ta như vậy, khiến lòng hư vinh của bản thân được thoả mãn."

"Còn có....."

"Dừng!" Ngôn Triêu Vũ nổi giận đùng đùng quát: "Nói xong chưa!"

Dịch Trì ngừng lại: "Thật mà, không lừa em, hai người bọn anh vì không muốn để người trong nhà biết mối tình đầu của em cho nên mới không nói ra nguyên nhân, bọn anh đều nghĩ cho em làm sao có thể lừa em được."

Ngôn Triêu Vũ trầm mặc.

Thật lâu sau, viền mắt hồng hồng, liếc nhìn, "Khốn nạn...."

Dịch Trì và Trình Ca nhìn nhau nói, "Đúng vậy, thực sự là khốn nạn mà, ôi, vì một tên khốn nạn mà trời lạnh phải chạy lâu như vậy, lạnh chết anh rồi."

Ngôn Triêu Vũ nhìn bọn họ một cái, có chút áy náy nói, "Các anh trở về đi, em đi van cầu tình chú."

Dịch Trì lắc đầu, ra vẻ mặt "đây là điều mà anh trai nên làm", "không sao, không cần nói gì cả, bọn anh có thể chịu đựng được."

"Nhưng vết thương trên mặt anh....."

"Không sao, trời lạnh, em nhanh chóng trở về phòng đi."

Ngôn Triêu Vũ cúi đầu: "Em phải trở về nói với chú một tiếng, các anh yên tâm, chú sẽ nghe em...."

Ngôn Triêu Vũ mang vẻ mặt đầy u sầu rời đi.

Dịch Trì nhìn bóng dáng cô, hai tay khoanh trước ngực, run run nói, "Vừa rồi nhìn em có giống hình tượng người anh trai vĩ đại hay không."

"Ừ."

"Vậy vết thương trên mặt nhìn có chút thảm hay không."

"Có."

"Anh còn biết sao! Đánh nặng như vậy! Đau chết em rồi!"

Trình Ca liếc mắt nhìn cậu: "Không đánh vào trọng điểm vậy thì làm sao mới khiến cho nha đầu kia sinh ra áy náy?"

Dịch Trì: "Cũng phải.....Cái tên vô liêm sỉ Dương Lâm Siêu này, dám lên kế hoạch lấy đi nụ hôn đầu của nha đầu kia? Còn dám rêu rao nói trong vòng ba ngày? Cái ý nghĩ gì vậy?"

Trình Ca: "A, là cậu ta không biết xấu hổ."

Dịch Trì cũng đồng tình mà gật gật đầu, nói tiếp, "Này, vừa rồi chúng ta nói những cái đó có chút giả hay không?"

"Không đâu, diễn rất tốt."

"Ờ, vậy là tốt rồi."

Lúc Ngôn Triêu Vũ đi đến cửa Ngôn gia, vẻ mặt khổ sở áy náy ở sân thể dục kia đã sớm không còn, cô quay đầu lại nhìn, trên sân thể dục hình ảnh hai người kia không rõ lắm.

Cô nhếch môi cười cười, "Hai cái tên ngu ngốc,.....Mắng em còn mắng đến vui vẻ."

Thực sự bọn họ cho là nói gì cô cũng tin chắc?

Cô đương nhiên cũng không tin tưởng Dương Lâm Siêu đúng như hai người họ đã nói, nhưng mà....có nói gì kỳ thật cũng không quan trọng. Con người cô khá bao che khuyết điểm, cô có thể mắng hai anh em kia, nhưng người khác có nói một câu không tốt về anh trai cô, trong lòng cô tuyệt đối sẽ bốc hoả....

Hơn nữa tên Dương Lâm Siêu kia, còn nói cái gì mà gia đình lộn xộn, mắng ai đó!

*****

Ở lứa tuổi thiếu niên, sẽ có mối tình đầu, những đứa trẻ ở cái tuổi này đều rất tò mò về người khác giới, tò mò về tình yêu, cũng rất quan tâm đến những chuyện nhỏ nhặt.

Ngày hôm sau lúc đi đến trường học, người bạn cùng bàn chia sẻ tin đồn với Ngôn Triêu Vũ, nói là trong trường học truyền ra, hai đại giáo thảo là vì cô mới đánh nhau.

Nhưng Ngôn Triêu Vũ giống như một chút cũng không bị ảnh hưởng. Buổi sáng sau khi kết thúc tiết học thứ hai, cô liền cầm hai túi điểm tâm cũng không quản ánh mắt của người khác, không hề cố kỵ mà đi tới cửa lớp của bọn Dịch Trì.

Dương Lâm Siêu nhìn thấy cô đến đây, lập tức đứng dậy đi đến, "Triêu Vũ, sao em lại đến đây, em.....Đưa đồ ăn à?"

Quả thật lúc trước Ngôn Triêu Vũ không ít lần đưa đồ ăn vặt cho cậu ta nhưng mà trực tiếp đến lớp để đưa vẫn là lần đầu tiên.

Tiểu mỹ nữ vì mình mà mang đồ ăn đến, hư vinh trong lòng Dương Lâm Siêu đạt được thoả mãn cực lớn, "Cảm ơn em."

"Cám ơn cái gì?" Ngôn Triêu Vũ quái dị mà nhìn cậu ta một cái, "Tôi cũng không phải đưa cho anh."

Dương Lâm Siêu: "......"

Ngôn Triêu Vũ cũng không quan tâm sắc mặt của cậu ta, lập tức đi thẳng đến bàn học của Dịch Trì: "Đây——"

Dịch Trì ngây ngẩn cả người, bởi vì quá mức kinh ngạc còn quay đầu lại cùng Trình Ca đưa mắt nhìn nhau, nội tâm dao động.

"Phát ngốc cái gì vậy." Ngôn Triêu Vũ đem hai cái gói to tách ra, một cái để trên bàn Dịch Trì, một cái để trên bàn Trình Ca, "Ăn nhanh lên, còn lên lớp."

Dịch Trì: "...Thiên hạ hồng vũ* a.*"

(Editor "Nguyên văn là 天下红雨, thiên hạ hồng vũ ý chỉ sự việc không thể xảy ra được. Nguồn Baidu.")

Ngôn Triêu Vũ trừng mắt nhìn cậu một cái, thời điểm vừa định mở miệng nói thì Dương Lâm Siêu đã nói, "Triêu Vũ? Em sao thế, sao lại đưa đồ ăn cho bọn họ, em biết rõ hôm qua bọn họ còn đánh anh kia mà."

Mọi người trong lớp nhìn bọn họ như đang xem kịch vui, có điều trong lòng bọn họ cũng giống như Dương Lâm Siêu đều rất khó hiểu, không phải nói là Ngôn Triêu Vũ thích Dương Lâm Siêu sao, thay lòng đổi dạ rồi?

Ngôn Triêu Vũ vẻ mặt không đổi mà nhìn cậu ta, "Vì sao lại đánh anh trong lòng anh biết rõ mà."

Dương Lâm Siêu: "Anh....Anh ngày hôm qua nói với em rồi, đó là do bọn họ cố tình gây sự!"

"Tôi không tin bọn họ không có nguyên do lại đi đánh người."

"Em cũng quá tin tưởng bọn họ nhỉ, em quen biết bọn họ sao?" Dương Lâm Siêu mặc dù có chút sợ hai người kia, nhưng vì Ngôn Triêu Vũ ở trước mặt không muốn mất phong độ, vì vậy cậu đứng lên nói không lựa lời, "Thông báo phê bình còn ở ngoài kia, bọn họ chính là ỷ thế ăn hiếp người khác không có tố chất, Triêu Vũ ngàn vạn lần em đừng để bọn họ lừa——"

"Anh câm miệng!" Sắc mặt Ngôn Triêu Vũ trầm xuống "Nói ai ỷ thế hiếp người? Nói ai không có tố chất? Anh trai tôi là người như thế nào tôi biết rất rõ, không cần anh ở đây nói lung tung. Tôi liền đi tìm giáo viên nói rõ ràng, cái gì mà thông báo phê bình——"

"Cái gì?" Dương Lâm Siêu nhất thời cứng đờ, "Cái, cái gì, anh trai?"

Không giống với cảnh giương kiếm bên này, hai người ngồi ở phía sau có mười phần thoải mái.

Từ Ngôn Trình Ca tuỳ ý mở túi điểm tâm ra, "Vị dâu tây à, không sai."

Dịch Trì: "Cái gì? Của anh là vị dâu tây à, sao của em lại là vị nho, em cũng muốn dâu tây."

Trình Ca: "Ăn của em đi, đừng lấy của anh."

Dịch Trì: "A——Tiểu Triêu Vũ, em thật là bất công."

Dương Lâm Siêu: "??"

Ngôn Triêu Vũ: "......"

Lúc này rồi mà còn nói cái này nữa sao!

Bây giờ không chỉ có Dương Lâm Siêu, toàn bộ các học sinh trong lớp đều kinh ngạc nhìn ba người bọn họ.

Anh trai? Hoá ra là người thân?

Mặt Dương Lâm Siêu lúc xanh lúc trắng, "Em cùng bọn họ....."

Ngôn Triêu Vũ "Bọn họ là anh em họ* của tôi, anh nói xem tình huống này tôi nên tin tưởng bọn họ hay tin tưởng anh? Anh liền nói chút đi, bọn họ vì sao lại đánh anh, khẳng định trong lòng anh biết rất rõ."

(Editor "Ở chương ngoại truyện 72 mình có chú thích về cách xưng hô trong gia đình ở Trung Quốc, mình đã tra lại trên Baidu và nhận ra rằng trước đó mình đã có chút sai lầm, mình đã sửa lại chú thích chương 72. Mọi người thông cảm cho mình nha ^^

Trong CV và bản RAW để là đường ca. Đường: là chỉ anh em họ có CHUNG HỌ khác với Biểu ca, Biểu ca là chỉ anh em họ nhưng khác họ."

Dương Lâm Siêu kinh ngạc mà nhìn Dịch Trì và Trình Ca, vốn dĩ cho rằng hai anh em này là theo mình cướp người, hơn nửa ngày, là tự đào mộ chôn mình?

Trước mặt anh trai của cô gái mình thích lại nói ngông cuồng, còn trực tiếp đánh nhau....Xong rồi, hoàn toàn xong rồi.

"Triêu Vũ."

"Em muốn lên lớp đi trước đây."

"Này......"

Ngôn Triêu Vũ lười nói chuyện với Dương Lâm Siêu, quay đầu nhìn hai anh em đang ăn uống đến vui vẻ, mắt trợn trắng lên tới tận trời luôn rồi, "Các người là heo à!"

Dịch Trì dành chút thời gian ngước mắt lên nhìn, "Ngoan, đừng có mắng chửi, cuối tuần dẫn em đi ăn đồ ăn ngon."

Trình Ca gật đầu theo: "Có một cửa hàng bán bánh ngọt mới mở, có cả bánh pudding dâu...."

"Ăn ăn! Các anh ăn đến chết đi." Ngôn Triêu Vũ trừng mắt nhìn hai người bọn họ, tức giận chạy ra khỏi phòng học, hai cái người này, cô chính là cố ý đến đây thay bọn họ xả giận, kết quả hai người này lại làm như "chuyện không liên quan đến mình" tự xem mình như khách, thật ngốc chết mà!

Sau khi Ngôn Triêu Vũ đi rồi, tiếng chuông cũng vừa lúc vang lên.

Dịch Trì tiện tay đem đồ ăn đẩy sang bên cạnh, nâng mắt nhìn Dương Lâm Siêu, vẻ mặt nghiêm túc, "Anh bạn, nếu còn để tôi nghe được bất kỳ lời không hay nào về em gái tôi, thì không chỉ đánh cậu thôi đâu."

"Tôi...."

Trình Ca cười nhạo: "Không biết là ánh mắt của Triêu Vũ như thế nào, biết lạc đường còn hoàn hảo biết quay lại."

"...."

Trong trường học tin tức rất nhanh được truyền đi, sau đó không lâu, Ngôn Triêu Vũ năm nhất cùng soái ca sinh đôi năm ba cao trung là mối quan hệ anh em liền truyền khắp lỗ tai của mỗi người.

Trong khi các cô gái đang ăn mừng vì nam thần không bị cướp đi, cũng không quên cảm khái một điều rằng, gen thật sự quá tốt rồi, thật sự rất mạnh đó..... 3

THE END.
Nhấn Mở Bình Luận