Lọc Truyện



"...!Em lại hút thuốc?"
"Không có!"
Trong phòng bệnh yên ắng, giọng nói của hai người một trước một sau vang lên.
Mục Tuyết Y theo bản năng phủ định, nhưng lời thốt ra mới phát hiện loại bào chữa này thật sự không cần thiết.
Mùi thuốc lá trong phòng như bình gas bị rò rỉ.

Người ta chôn bạc nói Ở đây không có ba trăm lạng bạc*, nàng cả chôn còn chưa chôn, đã ra sức bao biện.
*Ở đây không có ba trăm lạng bạc: Trong dân gian có câu chuyện: Có người đem bạc đi giấu.

Sợ lộ, sau khi chôn xong, anh ta bèn cắm cái bảng ở trên và ghi: "Ở đây không có ba trăm lạng bạc".

Anh hàng xóm tên là Lý Tứ thấy tấm bảng này, bèn đào lấy số bạc đó rồi viết lên mặt kia của tấm bảng: "Lý Tứ nhà đối diện không hề ăn trộm".
Dưới cái nhìn lạnh lẽo của Chu Chẩm Nguyệt, Mục Tuyết Y thử đổi chủ đề: "A Nguyệt, chúng ta đã năm ngày chưa gặp, ha ha...!Chị nhớ em không? Còn em thì nhớ chị lắm..."
Chu Chẩm Nguyệt nhìn bộ dạng co ro đáng thương của nàng nắm túi rác, nhất thời cũng không có tâm tư tính toán chuyện nàng hút thuốc, cô thở dài, nhẹ nhàng dìu nàng đứng lên ngồi lại giường.
"Chân em thế nào rồi?"
Mục Tuyết Y khập khễnh ngồi trên giường.
"Không sao, thật sự không sao hết."
"Nhưng người của tôi dò la, đúng là em tiêm sai thuốc."

"Chị còn nhớ bác sĩ Giang không? Đó là vị bác sĩ lúc trước giúp chúng ta gặp mặt, ông ấy cũng công tác ở bệnh viện này.

Ông ấy đã sớm nói với em thuốc bị đánh tráo nên thuốc em tiêm là thuốc chính xác.

Chỉ là em không muốn đánh rắn động cỏ, vì lẽ đó mới diễn kịch dưới tai mắt của Mục Quốc Thừa, không tin chị cứ hỏi A Nùng."
Chu Chẩm Nguyệt quay đầu nhìn về phía Cát Vi Nùng.
Cát Vi Nùng đang cầm gối đệm sofa, tư thế giằng co quạt gió ra bên ngoài.
Ánh mắt trừng trừng, hệt như một kẻ ngốc.
Chu Chẩm Nguyệt lại nhìn Mục Tuyết Y: "Cô ấy có thể giúp em bao che việc hút thuốc, em cảm thấy tôi sẽ tin lời cô ấy nói sao?"
Mục Tuyết Y nhíu mày, nháy mắt với Cát Vi Nùng.

Cát Vi Nùng lập tức buông cái gối đệm, nhanh chóng rút lui.
Cửa đóng chặt, chừa lại không gian cho hai người giải quyết nợ nần.
Mục Tuyết Y kéo Chu Chẩm Nguyệt ngồi lên giường, vỗ vỗ gối, lấy lòng cười: "A Nguyệt, đi mệt không? Mau nằm xuống."
Chu Chẩm Nguyệt: "Khỏi đánh trống lảng, thành thật với tôi."
Mục Tuyết Y nhìn xuống mặt đất, khẽ than: "Thật sự không sao mà."
"...! Quên đi." Chu Chẩm Nguyệt siết chặt ngón tay, trong giọng nói có đôi phần bất đắc dĩ: "Em không muốn nói thì thôi, tôi không ép buộc em."
Mục Tuyết Y nhẹ nhàng kéo tay áo cô, đầu ngón tay vuốt nhẹ: "Em chỉ không muốn để chị lo lắng."
Chu Chẩm Nguyệt liếc nhìn nàng: "Tinh thần em tốt như vậy, tôi có gì mà phải lo lắng."
Mục Tuyết Y: "Em đã nói không sao rồi."
Bầu không khí trầm mặc một chốc.
Chu Chẩm Nguyệt nhớ lại những lời mà bản thân muốn nói khi mới bước vào cửa.

Bỏ qua phần sức lực thừa thế xông lên vừa nãy, hiện giờ muốn nói lại cảm thấy cứng họng, không biết phải bắt đầu từ đâu.
"Khụ."
Cô vội ho một tiếng, ấp úng một lúc.
"Tôi có chuyện...!muốn hỏi em một chút.

Vốn dĩ năm ngày trước đã muốn hỏi."
Mục Tuyết Y đặt tay lên mu bàn tay Chu Chẩm Nguyệt, nhỏ nhẹ nói: "Chị hỏi đi."
"Nhưng bây giờ lại cảm thấy tôi không nên hỏi..."
"Không sao A Nguyệt, chị hỏi đi."
"Ừm." Chu Chẩm Nguyệt dừng một chút, hỏi ra những câu nghi vấn giấu nhẹm trong lòng suốt nhiều ngày: "...!Trước đó vài hôm bỗng nhiên em bắt đầu học vẽ, có phải là vì...!Bạch Lộc Đình không?"
Cô hỏi vô cùng nhẹ, giọng điệu có chút ngụy trang và thờ ơ.
Mục Tuyết Y lập tức đáp: "Không phải."
Chu Chẩm Nguyệt: "Vậy tại sao bỗng dưng học vẽ?"

Mục Tuyết Y nghẹn lời.

Nàng nên giải thích thế nào đây?
Nàng đang âm thầm tranh giành người yêu với Bạch Lộc Đình, muốn biết vẽ vời giống Bạch Lộc Đình, không muốn để tầm mắt của A Nguyệt có bất kỳ cơ hội chuyển sang Bạch Lộc Đình?
Nàng nên nói cho A Nguyệt, rằng nàng đang giấu A Nguyệt chuyện Bạch Lộc Đình thích cô sao?
Chu Chẩm Nguyệt nhìn Mục Tuyết Y không nói lời nào, đáy mắt thoáng lướt qua mất mát.
Một lát sau, giọng nói cô hạ thấp, rầu rĩ hỏi:
"Có phải em thích người khác không?"
Mục Tuyết Y thấy Chu Chẩm Nguyệt có suy nghĩ thái quá, kinh ngạc vội nói: "Không phải vậy đâu."
"Có phải là do...!tôi vẫn chưa tha thứ cho em, không chịu quay lại với em, nên em mệt mỏi tình cảm của chúng ta, muốn từ bỏ..."
Chu Chẩm Nguyệt hít sâu một hơi, khi nói những lời này thì lông mi liên tục run rẩy, đôi mắt nhìn Mục Tuyết Y có ánh sáng dao động.
Mục Tuyết Y cũng gấp theo cô, toàn bộ lời muốn nói kẹt ở cổ họng: "Em không phải..."
"Tuyết Y." Chu Chẩm Nguyệt từng chữ từng câu nói: "Kỳ thực tôi đã sớm tha thứ cho em, tôi muốn được hạnh phúc ở bên cạnh em, tôi nguyện ý tin tưởng em thêm một lần."
"Liệu em..." Đôi tay cô siết chặt thành nắm đấm đặt trên đầu gối, xương ngón tay trắng bệch: "Có thể suy nghĩ thêm về quan hệ giữa chúng ta..."
Lần đầu tiên Mục Tuyết Y nhìn thấy Chu Chẩm Nguyệt hạ thấp mình như thế, nhìn cô rũ mắt, nắm đấm siết chặt đến trắng bệch, nàng đau lòng không thôi, vội vã nắm tay cô.
"Em không có thích người khác, A Nguyệt, chị nghe em nói, A Nguyệt..."
Nàng nuốt nước bọt, phát hiện Chu Chẩm Nguyệt cứng đờ trong lòng nàng, lập tức nắm chặt hai tay, ôm cô chặt hơn.
Nàng hạ quyết tâm, đơn giản kể ra toàn bộ: "Thật ra cô bé Bạch Lộc Đình kia yêu thích chị! Luôn muốn làm quen chị, cô bé cảm thấy chị vẽ đẹp, nhan sắc cũng xinh đẹp, còn biết kiếm tiền.

Em không muốn để cô bé tới gần chị, cũng không muốn để chị biết cô bé thích chị, bởi vì cô bé biết hội họa, em thì không.

Hơn nữa cô bé còn là học sinh, em đã ba mươi tuổi.

Em sợ chị chuộng loại em gái như cô bé hơn, dù sao hiện tại em không có gì cả, không còn trẻ nữa, lại là một người què, tâm cơ ác độc, bụng dạ thâm sâu, luôn lừa gạt chị, phụ lòng chị..."
Mục Tuyết Y càng nói càng cảm giác bản thân hỏng bét, quả thực muốn tìm một cái lỗ để chui xuống.
"Em còn hại chị hiểu lầm, khiến chị không vui.

Vì sao em...!lúc nào cũng làm những chuyện khiến chị khổ sở..."
Tâm tình dồn nén lâu ngày của Chu Chẩm Nguyệt dần dần chậm rãi tiêu tan.
Tụ huyết dần dần thông thuận.
Hóa ra...
Đều là hiểu lầm.
Cớ gì cả hai lại ăn dấm ghen cùng một người cơ chứ?
Nhận ra được điều này, cô không khỏi cảm thấy có hơi buồn cười.
Mục Tuyết Y vùi đầu, nhỏ giọng nói: "Ngược lại...!những lời tha thứ chị vừa nói, em sẽ làm bộ như chưa nghe thấy."
Chu Chẩm Nguyệt: "...!Tại sao?"

Mục Tuyết Y đan mười ngón tay, nhăn mày.
"Em không muốn chị nói tha thứ cho em chỉ vì chị cho rằng em chữa bệnh gặp sự cố, hoặc là vì chị hiểu lầm em thay lòng đổi dạ.

Em không hy vọng chị bị choáng ngợp bởi những cảm xúc nhất thời."
Nàng cắn môi dưới, tạo thành một dấu răng nhạt.
"Em hy vọng, chị nói ra hai chữ tha thứ là vì chị thật sự không còn để bụng, thật sự buông bỏ.

Mà không phải là bởi vì hối hận, níu kéo, hoặc bất cứ nguyên nhân nào khác."
"Hiện tại chị đã biết chân em không có chuyện gì, trong lòng em cũng không có người khác, chị nên suy nghĩ nghiêm túc, rốt cuộc...!em có phải là người xứng đáng với chị..."
Bỗng nhiên có một cái tay duỗi ra bên cạnh, dịu dàng nắm chặt mười ngón của nàng.
"Em nói đúng." Giọng nói Chu Chẩm Nguyệt đã trở về trầm ổn: "Tha thứ bị cảm xúc kiểm soát là tha thứ không có ý nghĩa."
Mục Tuyết Y gượng cười: "Không sao, em vốn cũng không nghĩ có thể quay lại với chị nhanh như vậy.

Thời gian còn dài, em có thể chờ, cũng phải làm cho chị tin tưởng, lần này em thật sự...!quyết tâm ở lại bên cạnh chị."
"Ừm." Chu Chẩm Nguyệt khẽ vuốt ve ngón tay nàng: "Chờ tôi tỉnh táo một chút.

Qua một quãng thời gian nữa, hết thảy tư tưởng được vuốt phẳng, có lẽ sẽ nghĩ thông."
Mục Tuyết Y gật đầu đáp lại cô.
Nàng ngả vào lòng Chu Chẩm Nguyệt, ôm eo đối phương, sượt sượt trước ngực cô.
Cái ôm ấp mềm mại làm sao, khiến lòng người nhũn cả ra.
Chu Chẩm Nguyệt chợt túm cổ áo nàng, đẩy nàng ra khỏi ngực mình.
"Đừng ôm tôi."
Mục Tuyết Y hoang mang: "Hưm?"
Chu Chẩm Nguyệt: "Khắp người toàn mùi thuốc, hôi chết."
Mục Tuyết Y nhỏ giọng lẩm bẩm: "Nhưng lúc nãy chị để em ôm."
Chu Chẩm Nguyệt: "Lúc nãy là lúc nãy, bây giờ là bây giờ."
Mục Tuyết Y: "?"
Chu Chẩm Nguyệt: "Lúc nãy sợ em yêu người ta, giờ hết sợ rồi."
Mục Tuyết Y: "...".


Nhấn Mở Bình Luận