Lọc Truyện

Mục Thần - Mục Vỹ (FULL)

Vạn Đạo Phu tức giận trách mắng: "Mục Vỹ, tiểu tử thối nhà cậu, đã chữa khỏi bệnh cho Tâm Nhi rồi sao không nói một câu với ta, hại lão phu mất hết cả thể diện!"

"Tiền bối, ngài có mất tí thể diện nào đâu. Ta đâu biết ngài quý Tâm Nhi, hay chỉ coi trọng trận đồ của muội ấy?"

“Cậu ... "

Vạn Đạo Phu chỉ vào Mục Vỹ, tức tối mà không nói nên lời.

"Ta nói cho cậu biết, tiểu tử nhà cậu kiểu gì cũng có ngày gây ra hoạ lớn. Bây giờ, Tâm Nhi phải ở lại Vạn Trận Tông với ta, cho tới khi nào cậu gây dựng Huyết Minh phát triển hơn Vạn Trận Tông mới thôi!"

“Phát triển hơn Vạn Trận Tông chẳng là chuyện quá đơn giản à?"

Mục Vỹ bĩu môi, chán nản nói.

“Cậu ... "

"Thôi mà sư phụ, người đừng quát tháo nữa, con vẫn hơi đau đầu nên muốn đi nghỉ thêm một chút!"

“Được được, ta không nói nữa, con đi nghỉ đi, sư phụ phải về môn phái xử lý mấy chuyện sau cuộc thi trận pháp rồi sẽ tới tìm con sau!"

“Vâng!”

Thấy Vương Tâm Nhã đã bình an vô sự, Vạn Đạo Phu mới yên tâm.

"Sư phụ này của muội thu vị thật đấy, xem ra ông ta quan tâm tới muội thật!"

"Đương nhiên rồi!"

Vương Tâm Nhã hãnh diện nói: "Sư phụ đối xử với muội tốt lắm, coi muội hệt như con gái luôn. Vả lại, muội đã giảng giải cặn kẽ ba mươi ba Thiên Bách Trận Đồ cho sư phụ rồi, nhưng người chẳng thể lĩnh ngộ được, vì thế người chẳng có ý đồ gì với muội đâu!"

Không phải Mục Vỹ lấy bụng tiểu nhân đo lòng quân tử, mà vì hắn quan tâm tới Vương Tâm Nhã nên buộc phải cẩn thận.

Lần này Vương Tâm Nhã trúng độc là tại hắn sơ suất, vì thế mới để chuyện đó xảy ra.

Nhưng may sao, hắn chỉ tốn một cái vảy rồng đã có thể chữa khỏi được cô ấy, thế cũng đáng!

"Ban nãy, huynh xấu xa quá đấy, đến sư phụ cũng bị huynh lừa cho thất thố, sau này huynh không được làm thế nữa đâu!"

"Muội nói như thể bình thường ta tốt lắm ý!", Mục Vỹ nhướn mày rồi cười nói: “Rõ ràng lúc ở trên giường ta còn xấu xa hơn mà?"

"Lưu manh!"

“Lưu manh!”

Sau câu nói đó, Mục Vỹ đã lĩnh trọn câu mắng của hai đại mỹ nữ.

“Ta là lưu manh đấy thì sao? Hai muội vẫn thích còn gì?", Mục Vỹ chẹp miệng nói: "Xem ra sau này phải lưu manh hơn nữa rồi, phải biến hoa thêm đủ mọi tư thế, biết đâu hai muội còn thích ta hơn!"

"Huynh dám?"

Hai cô gái cùng đồng thanh.

"Sao không dám? Lẽ nào hai muội chưa từng nghe câu khi yêu thì phải thử đủ mọi tư thế à?"

“Huynh ngứa thịt à?"

Trông thấy dáng vẻ bỡn cợt của Mục Vỹ, Tần Mộng Dao và Vương Tâm Nhã đều đỏ bừng mặt.

Dù Mục Vỹ vẫn thường xuyên trêu đùa hai cô gái như vậy, nhưng khi thấy vẻ thẹn thùng của họ, hắn vẫn thấy có một cảm giác thoả mãn lạ lùng.

Có lẽ đây chính là khoảnh khắc hạnh phúc nhất trong đời hắn!

"Thôi bàn chuyện chính nhé! Tâm Nhi, ta cần muội về Huyết Minh với ta một chuyến, vì ta chuẩn bị bày trận ở đó nên cần có một trợ thủ!"

"Được!"

"Còn nữa, mấy ngày tới muội hãy tĩnh dưỡng thật tốt ở đây để nhanh chóng khoẻ lại, sau đó chúng ta mới xuất phát, bởi có lẽ trên đường về sẽ có đại chiến!"

Đại chiến?

Tần Mộng Dao và Vưong Tam Nha đều là người thông minh nên đương nhiên hiểu ngay, đại chiến mà Mục Vỹ nói là chỉ ai!

Ngoài ra còn một vấn đề nữa, dù Thiên Bảo Các là một nhà buôn nổi tiếng ở tiểu thế giới Tam Thiên, nhưng trong một khoảng thời gian ngắn thì họ cũng không thể thu thập được hết những thiên tại địa bảo mà Mục Vỹ cần để xây dựng trận pháp được.

Vì thế, họ sẽ ở lại đây để chuẩn bị kỹ càng thêm.

Nhưng công tác chuẩn bị này phải mất cả tháng.

Trong thời gian này, Mục Vỹ cũng xin Bảo chủ cho luyện nhờ mấy lò thánh đan tuyệt phẩm, sau đó đã mang đi đấu giá được không ít Linh Tinh.

Nhưng hắn lại không đút túi một xu nào.

Hắn ở lại khách điếm đã gây nhiều phiền phức cho Bảo chủ, hơn nữa ông ấy cũng giảm giá cho hắn nhiều thiên tài địa bảo rồi, nên Mục Vỹ đã dùng chỗ đan dược ấy để bày tỏ lòng cảm kích.

Nhưng lòng cảm kích của hắn là mấy chục viên thánh đan tuyệt phẩm có giá hàng trăm triệu Linh Tinh thượng phẩm, người thường khó mà bì kịp.

Một tháng sau, Vương Tâm Nhã đã khoẻ lại hoàn toàn, còn Mục Vỹ cũng đã ổn định ở cảnh giới Vũ Tiên tầng thứ năm - Vạn Thọ.

Điều quan trọng nhất là ngày nào hắn cũng tập luyện Vạn Cổ Huyết Điển, đồng thời rèn luyện trong Thần Không Bảo Động.

Vì thế, mỗi ngày trôi qua, tu vi của hắn đều tăng lên không ít.

“Bảo chủ, thời gian qua ta đã phiền ngài nhiều, giờ xin từ biệt! Sau này, chắc Huyết Minh và Thiên Bảo Các sẽ qua lại làm ăn nhiều!"

Mục Vỹ mỉm cười rồi chắp tay chào ở bên ngoài Thiên Bảo Các.

“Phiền gì đâu, một tháng qua, cậu đã giúp Thiên Bảo Các ta kiếm cả trăm triệu, ta còn đang mong cậu làm phiền tiếp kìa!"

"Sau này chắc chắn phải vậy rồi!'

Bảo chủ gật đầu nói: "Lần này, cậu về Nam Hải phải đi cả đường bộ lẫn đường biển, ta đã nhờ Lãnh Kiếm tiên sinh đi cùng cậu, coi như bảo vệ an toàn cho các linh bảo. Trên đường về nhỡ có chuyện gì thì Lãnh Kiếm tiên sinh cũng sẽ giúp được phần nào!"

"Đa tạ!"

Mục Vỹ biết rõ, ngoài mặt Bảo chủ nói là bảo vệ linh bảo, nhưng thật ra là muốn bảo vệ hắn.

Mục Vỹ đã ghi nhận trong lòng.

“Tâm Nhi, ta sẽ bảo Tam gia gia của con đi cùng, khi nào về thì nhớ báo trước cho sư phụ một tiếng!"

Lên google tìm kiếm từ khóa metruyen_hot để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận