"Tất cả hãy yên lặng!"
Ông lão râu tóc bạc phơ khoát tay, khẽ mỉm cười: "Di chỉ Cổ Long là tuyệt địa đột ngột xuất hiện tại núi Huyền Không ta. Có điều nơi này cực kỳ quái lạ, suốt hàng nghìn năm qua núi Huyền Không vẫn chưa thể tìm hiểu mười mươi, vậy nên hôm nay công khai mở di chỉ Cổ Long để mời các vị tới đây tham gia".
"Đương nhiên, các vị lấy được những gì trong di chỉ Cổ Long thì tất cả những thứ đó sẽ thuộc về các vị. Đệ tử núi Huyền Không ta cũng sẽ vào đó".
"Nhưng lão phu nói trước, tuyệt địa trong di chỉ Cổ Long nguy hiểm trùng trùng, do đó các vị phải chú ý bảo vệ tính mạng của bản thân, tuyệt đối không được khinh suất. Núi Huyền Không không chịu trách nhiệm về cái chết của bất kì ai"
Nghe vậy, mọi người đều gật đầu.
Quy định này quá hợp lý rồi.
"Trong di chỉ Cổ Long đâu đâu cũng có nguy hiểm, chỉ cần bất cẩn chút thôi là điều các vị phải đối mặt có thể chính là cái chết. Nơi nào có bảo bối thì có nguy cơ, ngược lại cũng vậy. Còn lại lão không nói nhiều nữa, mong các vị hãy cố gắng hết sức!"
Dứt lời, ông lão giơ tay lên.
Vù vù ...
Ong ong ong ...
Một cột sáng dựng lên giữa lòng bàn tay ông ta. Ngay sau đó, hàng vạn chùm tia sáng đâm thẳng vào không trung. Chúng nhập làm một và soi sáng cho vị trí đứng của ông lão.
Tiếng ong ong càng lúc càng lớn. Trong chốc lát, một vầng sáng chói lóa dần hiện ra trên đầu mọi người.
Vầng sáng ấy không ngừng mở rộng, âm thanh lạ vang lên liên tục.
"Các vị, bắt đầu thôi!"
Lão vừa nói xong thì một loạt các tiếng sột soạt truyền đến. Mấy trăm bóng người bay ra từ cac đỉnh nui thuoc nui Huyen Khong vao di chỉ Cổ Long.
"Những người đó chính là đệ tử núi Huyền Không, mấy trăm người thì có đến mấy chục người có mặt trên bảng Thiên Mệnh, đúng là mạnh thật".
"Dĩ nhiên rồi!"
Bảo Linh Nhi cười đáp: "Bây giờ chúng ta cũng vào thôi!"
"Được!"
Á ..
Tuy nhiên, Mục Vỹ và Bảo Linh Nhi đang chuẩn bị tiến tới lối vào thì hàng loạt tiếng kêu thảm thiết vang lên.
"Có chuyện gì vậy?"
"Ai chết à?"
"Sao lại chết?"
Khung cảnh này làm ai nấy đều kinh ngạc.
"Yêu cầu của núi Huyền Không ta là võ giả dưới 100 tuổi mới được vào. Nếu vượt quá số tuổi này, di chỉ Cổ Long sẽ bài xích và xé nát người đó, dù đó là một cường giả siêu cấp đi chăng nữa!", ông lão tóc trắng quát.
Thì ra là như vậy!
Xem ra ở đây nhiều võ giả muốn đục nước béo cò lắm.
"Thời gian cửa vào mở có hạn, các vị tăng tốc đi. Cửa ra không cố định nên có thể mọi người sẽ rơi xuống ở Nam Hải, cũng có thể xuống một nơi hoang vu nào đó. Cái này hoàn toàn phụ thuộc vào vận may!"
Ông lão vừa dứt lời, các võ giả bên dưới tức tốc vọt đi làm gây ra tiếng sột soạt hết đợt này đến đợt khác.
Thế này khác gì đánh bạc đâu, nhưng đối với võ giả, tu luyện chính là đánh bạc, tiền đặt cược là chính mạng sống của mình!
Sợ chết ư?
Thế thì đừng mơ đến việc trở thành người mạnh nhất nữa.
Tử Kiện, sau khi vào di chỉ Cổ Long, vì không gian không cố định nên tất cả mọi người sẽ bị tách ra ngẫu nhiên, huynh vào trong đó phải cẩn thận, có ta ở ngay sát huynh nên không sao đâu!"
"Lo gì. Tiểu tử thúi này, ta đâu có yếu ớt vậy!"
Chu Tử Kiện vỗ cái bốp vào vai Vu Dương rồi cười sảng khoái đi vào cửa vào.
"Cổ Trúc!"
Cùng lúc đó, một bên khác, Bạch Tuyệt lạnh lùng cảnh cáo Cổ Trúc: "Cô đừng quên lời dặn của Huyền Vô Tâm, không muốn hắn chết thì tốt nhất là nên tránh xa hắn ra!"
Những lời này làm đôi mắt đong đầy cho mong của Cổ Trúc trở nên ảm đạm.
"Ta biết rồi!"
Một lúc sau, Cổ Trúc gượng gạo ngẩng đầu, nở nụ cười buồn bã với Bạch Tuyệt: "Dù đã đi nhưng Huyền Vô Tâm vẫn mang một sức mạnh phi thường khiến các ngươi sợ hãi, e dè. Bạch Tuyệt nghĩa là mặc kệ sinh tử, chỉ xem mệnh trời, vậy mà ngươi vẫn sợ sệt khi gặp y, uổng cho danh hiệu Bạch Tuyệt của ngươi quá!"
"Đưong nhiên ta phải sợ rồi!"
Giọng điệu của Bạch Tuyệt vẫn lạnh nhạt như cũ: "Trong thiên hạ có ba loại võ giả, một là tầm thường, hai là thiên tài, loại còn lại chính là yêu nghiệt. Y thì đã vượt quá phạm trù yêu nghiệt rồi. Ta thừa nhận ta sợ y!"
Nghe gã ta nói vậy, Cổ Trúc lại mỉm cười chua xót, nhẹ nhàng rời đi.
Hiện giờ chỉ còn lại một số võ giả muốn đục nước béo cò ở đây. Quảng trường bỗng trở nên trống trải lạ thường.
"Làm gì có chuyện bảo bối trong di chỉ Cổ Long muốn lấy là lấy!"
Ông lão tóc trắng nhìn cửa vào dần khép lại, nở nụ cười cay đắng rồi cũng phi thân sang nơi khác.
Cùng lúc đó, đám Mục Vỹ vừa bước chân qua ngưỡng cửa thì đất trời đảo lộn, những người xung quanh bỗng biến mất.
Ngay sau đó, Mục Vỹ rơi xuống, đứng giữa một đại lục hoang vu.
Nơi đây hoàn toàn im ắng, chẳng có một tiếng động nào.
Mặt đất dưới chân hết sức vững chắc. Khi giẫm lên nó, Mục Vỹ thấy lòng bỗng trống vắng đến lạ.
Trống rỗng, hụt hẫng, cô độc!
Một phút giây nào đó, Mục Vỹ chợt có cảm giác địa vực này không còn nắm trong tiểu thế giới Tam Thiên mà như đang ở tại ... hư không vô tận!
Á ...
Một tiếng kêu thảm thiết vang lên cách nơi Mục Vỹ đứng nghìn mét.
Lên google tìm kiếm từ khóa metruyen_hot để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!