"Sao lại thấy ảo giác thế này, quả nhiên ... là mình còn yếu quá!"
Mục Vỹ lẩm bẩm, đầu óc dần trở nên mụ mị.
"Thánh Tâm Duệ, sao ngươi dám giết huynh ấy!"
Tuy nhiên, một giọng nói phẫn nộ truyền đến khi thanh kiếm của Thánh Tâm Duệ sắp đâm vào người Mục Vỹ.
Nghe thấy tiếng quát ấy, Mục Vỹ nặng nề ngước mắt nhìn.
"Dao Nhi, quả nhiên muội vẫn ổn, thật tốt quá!"
Hắn mấp máy môi, giọng nhỏ đến nỗi chỉ bản thân nghe thấy.
"Vỹ ca!"
Tần Mộng Dao chạy tới, một đóa sen băng xuất hiện sau lưng Mục Vỹ và kéo hắn về.
"Thánh Tâm Duệ, chỉ dựa vào mình ngươi cũng đòi giết huynh ấy, ngươi xứng không!"
Tần Mộng Dao đang cực kỳ tức giận, sát ý cao ngất trời. Cô hệt như Băng Hoàng từ Cửu Trùng Thiên giáng xuống trần gian.
Một hồn đàn băng hiện ra dưới chân cô.
Bấy giờ Tử Vũ Di mới chạy đen kịp, cảnh tượng trước mắt làm bà ấy giat mình
'Thần đàn Băng Hoàng, thành công rồi, thành công rồi!", người Tử Vũ Di run lên vì kích động.
Tần Mộng Dao đã dùng thần phách Băng Hoàng để hoàn thiện tầng thứ nhất hồn đàn!
"Ngươi muốn giết huynh ấy đúng không?"
Lưng Tần Mộng Dao thang tắp, hồn đàn băng dưới chân tỏa ra hơi lạnh buốt
giá.
Rắc rắc rắc rắc ...
Hơi băng lạnh lẽo lan tỏa dưới chân Tần Mộng Dao. Sương mù băng giá nhấn chìm cả quảng trường, Thánh Đan Tông và vùng núi lân cận.
Một số đệ tử run cầm cập vì không chịu nổi, dần dần bị đóng băng.
Thánh Tâm Duệ lạnh thấu tâm can.
"Tần Mộng Dao, cô muốn làm gì!"
Đúng lúc đó, mấy bóng người bay từ trong Thánh Đan Tông đến. Nhìn kỹ thì toàn bộ những người đang tới đều có cảnh giới Niết Bàn. Họ phát ra uy áp cực mạnh cuốn lấy Tần Mộng Dao.
"Mấy người làm gì đấy!"
Tử Vũ Di bất chợt bay đến, quát các trưởng lão kia: "Ai dám động vào nó là động vào Tử Vũ Di này!"
Bà ấy vừa quát là cả Thánh Đan Tông im phăng phắc, tất cả mọi người đưa mắt về phía Thánh Vũ Dịch.
"Tông chủ ... "
"Tử Vũ Di, bà làm cái quái gì vậy?", Thánh Vũ Dịch cau mày lớn tiếng: "Mục Vỹ là kẻ địch mà Thánh Đan Tông ta phải diệt trừ. Ngày nào hắn chưa chết, Thánh Đan Tông chưa được bình yên ngày đó".
"Bà đây không cần biết kẻ địch kẻ điếc gì sất, ta chỉ muốn bảo vệ Dao Nhi an toàn, không ai có thể đe dọa đến tính mạng của nó!", Tử Vũ Di đáp trả.
"Bà ... "
Thánh Vũ Dịch đanh mặt: "Hôm nay hắn phải chết!"
"Ai đòi giết Mục lão đệ của ta đấy, Vạn Quỷ lão nhân ta đây không cho phép!"
Giây phút đó, một loạt tiếng các vũ khí va chạm vang lên, một đội quân xông vào Thánh Đan Tông.
Người cầm đầu chính là Vạn Vô Sinh!
Bốn hồn đàn chồng lên nhau phía dưới Vạn Vô Sinh, toàn thân ông ta toát lên quỷ khí lạnh căm căm cùng một phần sát ý khát máu.
"Vỹca!"
"Sư phụ!"
"Sư phụ!"
Vài người lao ra khỏi đội ngũ. Vương Tâm Nhã đã xông đến bên cạnh Mục Vỹ từ lúc nào, cô ta ôm hắn vào lòng mặc cho máu đỏ nhầy nhụa.
"Vỹ ca ... "
Vương Tâm Nhã rơm rớm nước mắt nhìn Mục Vỹ.
"Ha ha ... "
Mục Vỹ nhẹ nâng tay muốn lau đi nước mắt của Vương Tâm Nhã, nhưng sao nó lại nặng đến thế
"Vỹ ca! Vỹ ca!"
Thấy cánh tay của Mục Vỹ rũ xuống, hắn cũng không còn thở nữa, Vương Tâm Nhã hoảng hốt hét lên.
"Sư phụ!"
Mặc Dương, Tề Minh và những người khác nổi cơn thịnh nộ.
"Đệ tử Vỹ Minh nghe lệnh, dù tổ chức có tan tác cũng phải tàn sát Thành Đan Tông máu chảy thành sông!", Mặc Dương khàn giọng quát, nước mắt rơi đầy.
"Giết!"
Những người trong Vỹ Minh thét lớn rồi lao đến.
"Hừ, Vỹ Minh đúng là bọn ngu muội. Tất cả trưởng lão nghe lệnh, giết hết không tha!"
Thánh Vũ Dịch lạnh mặt ra lệnh.
Thánh Đan Tông là lực lượng mạnh nhất Trung Châu, há để bị một thế lực trên hạng nhất như Vỹ Minh áp đảo?
Bạn đang đọc truyện mới tại me truyenhot .vn. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!