Lọc Truyện

Mục Thần - Mục Vỹ (FULL)

Cùng lúc đó, một vài bóng người cũng bay tới núi Điệp Không.

Hai nữ tử đi đầu mặc bộ váy đầm dài màu xanh nhạt, ngoại hình na ná nhau, cả hai đều đeo khăn che mặt nên không thấy rõ mặt.

"Tỷ tỷ, nơi này là núi Điệp Không ạ?"

Nữ tử đi sau cất giọng nói êm tai khiến người nghe xiêu lòng, ngất ngây.

Nu tu đi truoc nhìn đang xa, noi: "Nui Diep Khong khong lon nhung ben trong là hàng trăm không gian xếp chồng lên nhau, mỗi không gian là một thế giới nhỏ, dễ vào khó ra nên mọi người phải cẩn thận!"

"Rõ!'

"Lần này tiểu thế giới Thiên Bảo chúng ta tới đây, có tìm được bảo bối không thì dựa vào duyên số, thứ hạng của chúng ta lúc này đã đủ để lọt vào tốp mười rồi, giờ chỉ việc chờ trận đấu võ đài sau đó thôi".

"Nên mọi người đừng quan trọng chuyện điểm số quá, tất nhiên nếu có kẻ nào gây sự thì mọi người có quyền giết, nhà họ Diệu chúng ta không gây thị phi nhưng cũng không sợ thị phi!"

"Tuân lệnh!"

Nhìn núi rừng xanh um tươi tốt bên dưới, nữ tử nhẹ gật đầu, rồi tất cả đáp xuống, chậm rãi tiến vào rừng.

"Ái cha chà, người của tiểu thế giới Thiên Bảo cũng tới rồi, núi Điệp Không có sức hút ghê nhỉ!"

Sau khi đoàn người rời đi, giữa lùm cây cối trong rừng, một người từ trên cây nhay xuống như một con rắn.

Thấy người của tiểu thế giới Thiên Bảo đã đi, bóng người mặc áo bào đen nọ khom lưng đứng trên đất, nhìn về phía trước nhưng vẫn cúi gằm mặt.

Người nọ giương tay ra một chút để lộ cánh tay đầy vảy dưới ống tay áo.

Cánh tay khủng khiếp của kẻ đó có màu đỏ như máu nhưng lại như gắn da của người, nhăn lại theo động tác của người áo đen.

"Khà khà, Tiểu Hắc, ngươi có thấy những người này đều đáng chết không?"

Người áo đen nhìn phía trước, tự nhủ.

Gã vừa nói xong thì một con rắn trông rất đáng sợ thò đầu ra khỏi cánh tay gã thật nhanh.

Bấy giờ người thanh niên nọ mới ngẩng đầu.

Đó là một gương mặt thế nào đây!

Khuôn mặt gã trắng nõn nhưng lại nhiều vảy trắng sáng như rắn khiến người thanh niên chẳng khác gì một con rắn độc khiến người ta phải dè chừng.

"Hắc Đới Ngọc, ngươi đừng cứ lảm nhảm với con rắn nhà ngươi nữa được không?"

Một bóng người đột nhiên bước ra từ sau lưng thanh niên áo đen.

"Ngô Cầu, sao ngươi ở đâu?'

Một con rắn khác thò đầu ra khỏi tay áo Hắc Đới Ngọc, nhìn ra sau và hỏi.

"Ta đây lo lắng cho ngươi còn gì?"

Ngô Cầu cười sảng khoái: "Ở đây chơi quá xá là vui, đợt này ngươi được cử tới đây, ta không thể để ngươi vui một mình được, đương nhiên phải dẫn ta theo rồi!"

"Chơi?"

Nghe Ngô Cầu nói vậy, Hắc Đới Ngọc phá lên cười sằng sặc: "Ngươi muốn chơi thì tự đi mà chơi, ai mà thèm!"

"Những kẻ này đều thuộc về Tiểu Hắc của ta, ngươi không được cướp!"

"Được được được, ta không cướp!"

Ngô Cầu bất lực nói: "Ngươi cũng thật là, rắn tính dâm nhưng nhìn ngươi xem, sống chung với rắn tuy không lệch lạc theo nhưng lại cưng chìu con rắn nhỏ đó hết mức, chắc mẩm sau này ngươi cuoi con rắn đo luôn quá!"

"Thì ý định của ta là sống chung với Tiểu Hắc mà, đàn bà chỉ là công cụ sinh con đẻ cái thôi!"

Cùng lúc đó, hàng loạt bóng người di chuyển tới núi Điệp Không.

Dường như tin tức núi Điệp Không là một trong bốn mảnh phong địa của Tứ Nguyên Phong Địa đã được truyền đi khắp nơi.

Đồng thời, một người đang chắp hai tay sau lưng đứng trên biển rộng mênh mông, bát ngát nhìn về phía trước như một bức tượng sừng sững.

"Soạt soạt soạt!", tiếng xé gió vang lên, một vài gương mặt đột ngột xuất hiện.

Đi đầu chính là Luân Vũ của tiểu thế giới Luân Hồi!

"Luân Nhiên, sao ngươi lại ở đây!"

Luân Vũ nhìn người thanh niên trước mắt, người này có đôi mày kiếm, đôi mắt sắc bén như chim ưng, trông không hề điển trai nhưng ấn tương với vẻ điềm tĩnh, trầm ổn.

"Tìm ta có chuyện gì không?"

Bị Luân Vũ hỏi vậy, người thanh niên cất tiếng.

"Còn chuyện gì nữa? Ngươi biết chuyện Luân Vô Thường chết rồi mà còn có tâm trạng đứng đây ngắm biển nữa à? Hắn là đại ca ngươi, hắn chết thì ngươi phải có trách nhiệm chứ!"

Luân Vũ giận dữ khiển trách Luân Nhiên.

"Có trách nhiệm?"

Luân Nhiên xoay người, đưa tay phóng chân nguyên hùng hậu ra khiến Luân Vũ hoàn toàn không phản kháng nổi.

Cổ chỉ bị hắn ta bóp hờ nhưng Luân Vũ không sao thở được.

Nhưng lúc này, y không dám động đậy gì cả.

Bởi lẽ Luân Vũ chắc chắn mình chỉ cần nhúc nhích chút thôi là sẽ bị bàn tay này bóp nát đầu ngay.

"Luân Vũ!"

Luân Nhiên nhìn Luân Vũ, nghiêm túc nói: "Trước đây ngươi dưới trướng đại ca ta, tên Luân Vô Thường kia vốn là anh em cùng cha khác mẹ với ta, trong mắt hắn, hắn là dòng chính, ta là dòng phụ nên tất cả đều phải thuộc về hắn!"

"Nay hắn đã chết, không phải ngươi nên xuống địa ngục bầu bạn hắn sao?"

Trong lúc nói chuyện, hắn ta dùng lực mạnh hơn, chẳng mấy chốc Luân Vũ đã bị Luân Nhiên bóp cổ tắt thở, không thể phản kháng dù chỉ một chút.

Hình ảnh ấy làm những người xung quanh trố mắt nhìn.

Lên google tìm kiếm từ khóa metruyen_hot để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận