Chương 1045: Diệt Thiên Sinh Tử Quyết
Trước kia, gã ta nghĩ trăm phương nghìn kế để hạ Huyền Vô Tâm, hoá ra lại làm chuyện không đâu.
Nhưng dù vậy thì trong mắt Bạch Tuyệt, Huyền Vô Tâm cũng chỉ là một tên tự cao tự đại, không đáng nhắc đến. Dù y mạnh hơn gã ta thật, nhưng gã ta cũng không sợ.
Sự thật chứng minh, sau này gã ta đã thắng đấy thôi.
Huyền Vô Tâm quá kém cỏi!
Nhưng hiện giờ, Mục Vỹ có vẻ yếu hơn Huyền Vô Tâm lại cho gã ta một cảm giác nguy hiểm.
Hai người đưa mắt nhìn nhau một lúc lâu mà chưa ai chịu ra tay trước.
Đúng lúc này, có mấy tiếng gầm rú vang lên, hai con sói Hắc Lân định đánh lén khi thấy hai bọn họ đứng bất động.
Bụp…
Bụp…
Mấy tiếng động vang lên, Bạch Tuyệt và Mục Vỹ gần như ra tay cùng một lúc, lập tức hạ hai con sói ấy bằng một chưởng và một kiếm!
Liền sau đó, hai bóng người đã bay vù đi.
Nhưng lần này, hai bọn họ cùng lao vào nhau!
Chém giết chính thức bắt đầu!
Việc đầu tiên Bạch Tuyệt làm là thi triển quy tắc không gian để khống chế Mục Vỹ.
Nhưng Mục Vỹ đã có mắt rồng nên sức mạnh trói buộc của không gian không có tác dụng gì với hắn cả, hắn cười lạnh một tiếng rồi chém một kiếm.
Nhưng điều khiến Mục Vỹ bất ngờ là hình như Bạch Tuyệt đã biết trước quy tắc không gian không có tác dụng với Mục Vỹ, nên gã ta đã lập tức lao nhanh tới tấn công hắn!
Sự biến đổi này khiến Mục Vỹ không ngờ tới.
Đường kiếm của Mục Vỹ và chưởng ấn của Bạch Tuyệt va chạm với nhau.
Lực tấn công của Hư Tiên Khí kiếm Khổ Tình đương nhiên rất mạnh, song sức phòng ngự quanh bàn tay của Bạch Tuyệt cũng chẳng kém cạnh là bao.
Thanh trường kiếm xuyên một nửa qua chưởng phong thì bị chặn đứng lại.
“Mục Vỹ, ngươi tưởng ta không biết quy tắc không gian vô dụng với ngươi sao?”
Bạch Tuyệt cười lạnh nói: “Ban nãy, Hàn Doãn đã nhắc nhở ta rồi, lý do ông ta làm vậy là bởi ông ta biết ta sẽ giết được ngươi”.
“Ta cũng đoán Hàn Doãn đó sẽ nói chuyện này ra!”
Mục Vỹ cười lạnh, Cửu Nguyên Cầu xoay tít mù quanh thanh trường kiếm bị trói buộc, sau đó nổ tung.
Đoàng…
Tiếng nổ lớn vang lên, dường như mặt đất dưới chân hai người họ đã vỡ nát!
Hai người lập tức tách nhau ra.
Ngay sau đó, Mục Vỹ tiếp tục vạch thêm một đường kiếm nữa.
Với một người có kỹ thuật kiếm cao siêu như hắn mà nói thì không bao giờ hắn bỏ qua cơ hội xuất kiếm giết người.
Phụt, khi hai người vừa tách nhau ra, đường kiếm đó của Mục Vỹ đã đâm trúng Bạch Tuyệt!
“Mục Vỹ, quả nhiên là ngươi lợi hại hơn tên ngu dốt Huyền Vô Tâm!”
Tiếng nổ vừa dứt đã có một tiếng cười lớn vang lên.
Bạch Tuyệt tiến lên một bước, trường sam màu trắng của gã ta rách tan, để lộ ra một chiếc nhuyễn giáp cùng màu.
Bộ nhuyễn giáp này mềm như tơ lụa, trông rất long lanh, đồng thời còn có các đường vân màu vàng trông rất rắn giỏi.
“Nhuyễn giáp thánh khí tuyệt phẩm!”
Thấy y phục của Bạch Tuyệt đã nát tươm mà người ngợm gã ta vẫn nguyên vẹn, Mục Vỹ híp mắt lại rồi thản nhiên nói.
Hắn biết rõ chỉ dựa vào chút chiêu thức này thì không thể giết chết Bạch Tuyệt được.
Gã ta có sở trường tấn công, tại một nơi có cả đống thiên tài như núi Huyền Không mà gã ta có thể phát triển như ngày hôm nay thì cũng coi như tài giỏi.
Nếu gã ta bị Mục Vỹ giết một cách nhanh gọn lẹ thì mới là chuyện chán ngắt.
“Ai chẳng có vài bộ nhuyễn giáp hộ thân, nhưng kể cả ta không dùng đến nó thì đòn tấn công ban nãy của ngươi cũng không làm ta bị thương được đâu!”
“Tự tin quá nhỉ!”
Mục Vỹ dựng ngang thanh kiếm trước người rồi nhìn Bạch Tuyệt.
Đúng là hộ giáp thánh khí tuyệt phẩm không thể cản được đòn tấn công của Hư Tiên Khí, nhưng vì có thêm khả năng phòng ngự của Bạch Tuyệt nên rất khó nói.
Hơn nữa, trước đó hắn đã dồn hết sức để đánh lén Hàn Doãn, nhưng cũng chỉ có thể khiến cường giả cảnh giới Vũ Tiên tầng thứ mười này bị thương ngoài da, chứ không nguy hiểm tới nội tạng.
Nhưng Bạch Tuyệt không phải là Hàn Doãn nên đương nhiên không cao siêu đến vậy.
Song, Mục Vỹ cũng không thể ẩn núp như ban nãy, còn Bạch Tuyệt thì đứng ở đây cho hắn tấn công bất ngờ.
Khó chơi rồi đây!
Bạch Tuyệt tự tin là đòn tấn công của Mục Vỹ không thể làm gì được mình.
Một là vì gã ta đang mặc trên người bộ hộ giáp thánh khí tuyệt phẩm, hai vì đòn tấn công của gã ta có thể cản được mọi đòn tấn công của Mục Vỹ.
Điều thứ ba cũng là điều quan trọng nhất, gã ta đã là cảnh giới Vũ Tiên tầng thứ tám, có thể điều khiển không gian, dù không thể khống chế được Mục Vỹ, nhưng lại khống chế được đòn tấn công của hắn.
Vì vậy, gã ta rất muốn xem Mục Vỹ làm thế nào để giết được mình!
Tuy nhiên, gã ta thiên về cảm giác mình sẽ giết được Mục Vỹ hơn.
Đúng là cả phòng ngự và tấn công của tên này đều mạnh như võ giả cảnh giới Vũ Tiên tầng thứ bảy, nhưng sự thật là phòng ngự của Mục Vỹ rất yếu.
“Mục Vỹ, ta có thể chặn hết mọi đòn tấn công của ngươi. Dù ta không thể khống chế được ngươi, nhưng ta có thể tiếp hết các chiêu của ngươi, ngược lại thì hình như ngươi không tiếp chiêu của ta được thì phải!”
Bạch Tuyệt mỉm cười, tỏ rõ sự phấn khích.
“Hôm nay, ta sẽ vờn ngươi đến chết như một con sủng vật!”
Nụ cười của Bạch Tuyệt dần trở nên u ám, toàn thân phát ra tia sáng lập loè.
“Mục Vỹ, núi Huyền Không có bốn bí tịch lớn, mà cả bốn đều là tiên thuật!”
Bạch Tuyệt tự hào nói: “Bàn Thiên Kinh của nhà họ Huyền thì ngươi từng thấy rồi, hôm nay, ta sẽ cho ngươi xem Diệt Thiên Sinh Tử Quyết của nhà họ Bạch ta!”
Dứt lời, Bạch Tuyệt đứng yên tại chỗ.
Lúc này, cơ thể gã ta như cây đại thụ với cành lá sum suê, vững vàng như núi!
Một lát sau, tia sáng lập loè ở phía sau gã ta đã hình thành một bức tranh thái cực.
Bức thái cực này lúc đen lúc trắng, trông rất chân thực.
Không chỉ có vậy, một góc sáng trong bức tranh như có sức mạnh bất diệt của bầu trời, còn góc tối thì có sức mạnh như địa ngục ác mộng.
Sức mạnh của trời đất cùng quy tụ về đây.
Đây là pháp thuật của Tam Thập Tam Thiên Kiếm Môn!