Lọc Truyện

MỘT ĐÊM MÂY MƯA

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



Chương 64: Đồng cam cộng khổ.

Mười phút trôi qua, dường như y đã nếm hết thất tình lục dục của đời người. Hướng Vinh vội vàng lau mặt, cảm giác chấn động từ đáy lòng dâng lên thôi thúc y phải làm điều gì đó.

Y muốn nói hết với Chu Thiếu Xuyên, y muốn tỏ tình với Chu Thiếu Xuyên, y không muốn chậm trễ một phút nào nữa. Tất cả những bồng bột tích tụ trong ba mươi năm qua dường như đang có xu hướng bùng phát một cách mạnh mẽ. Y như một kẻ lữ hành lang thang trong hoang mạc suốt tám năm rốt cuộc đã nhìn thấy bến bờ. Y chộp lấy điện thoại muốn gọi cho Chu Thiếu Xuyên ngay lập tức.

Nhưng không được, sim cũ vẫn nằm trong đó. Sợi lý trí cuối cùng còn sót lại nhắc nhở y —— Nếu dùng số điện thoại này gọi cho Chu Thiếu Xuyên thì chẳng khác nào đang xát muối vào tim hắn. Đã tám năm trôi qua, y nên dùng thân phận mới, một Hướng Vinh hoàn toàn mới để đối mặt với mối quan hệ mới của họ.

Y luống cuống thay sim điện thoại, nhưng vì ngón tay hãy còn run rẩy nên đánh rơi một lần nữa. Y thầm mắng, Hướng Vinh mày mẹ nó đàng hoàng chút coi! Vừa mắng xong thì sim điện thoại đã lắp vào, y lật đật khởi động máy.

Đang phân vân giữa gọi điện thoại hay gửi WeChat, tin nhắn của Vương Nhận bỗng hiện lên.

【Còn tỉnh táo chứ? Hay điên mẹ nó rồi? Tao hỏi chút chuyện được không?】

Làm anh em với nhau mười mấy năm, Vương Nhận ít nhiều gì cũng hiểu tính y. Hướng Vinh vẫn còn run lẩy bẩy, y trực tiếp gửi tin nhắn âm thanh: "Chưa điên! Cảm ơn anh em! Biết ơn tụi bây nhiều lắm!"

Vương Nhận phì cười, chưa điên của mày đó hả? Giọng điệu run run, hơi thở gấp gáp, phấn khích như được mùa. Rốt cuộc nhà cũ cháy hay vạn tuế nở hoa mà gớm thế?

Vương Nhận cũng gửi lại bằng tin nhắn âm thanh: "Rồi. Nhân lúc mày chưa điên hẳn, tao hỏi cái, mày tính làm gì tiếp theo?"

Hướng Vinh nhanh chóng trả lời, giọng điệu chắc như bắp: "Thì theo đuổi chứ còn gì nữa, tỏ tình liền."

Vương Nhận cười ha hả, cảm thấy vẻ bình tĩnh thản nhiên của thằng bạn chí cốt đã ném sạch cho chó ăn: "Từ từ, anh Xuyên nhà mày đang đi công tác. Người không ở đây, xin hỏi đồng chí tính tỏ tình sao?"

"Thì điện thoại chứ sao." Hướng Vinh tưởng tượng đến viễn ảnh sắp tới càng điên hơn, "Không được thì tao gửi WeChat. Nhất cự ly nhì tốc độ, mấy chuyện này phải nhanh! Thôi, tao không nói với mày nữa, tao cần ấp ủ cảm xúc."

Mẹ kiếp, còn bày đặt ấp ủ cảm xúc? Vương Nhận chết cười, không khỏi nhắc nhở thằng bạn thân đang phát điên bên kia: "Tao hỏi thật, mấy người gay giống mày đều thô thiển vậy hả? Mày không có tế bào lãng mạn hả? Xin hỏi trên đời này có ai tỏ tình qua điện thoại không?"

Dừng một chút, hắn nói tiếp: "Hồi đó mày không sủa một tiếng đã đi, bây giờ mày muốn theo đuổi người ta chỉ bằng tin nhắn điện thoại? Mày coi người ta là cái gì đó? Dù sao mày cũng là ông chủ của một công ty niêm yết, mày ra dáng chút coi! Ít nhất cũng có cảm giác nghi thức chứ! Bèo lắm thì mời người ta ăn bữa cơm, đừng làm ra vẻ như gấp gáp hối thúc người ta. Mày hiểu ý tao không? Suy nghĩ kỹ lại đi, thằng chó."

Tin nhắn âm thanh dài gần một phút đánh thức người trong mộng, cõi lòng rộn ràng hân hoan của Hướng Vinh dập tắt hết phân nửa. Y dựa vào sô pha thầm nghĩ —— Đúng vậy, kỳ thực Chu Thiếu Xuyên là một người rất lãng mạn. Sinh nhật có quà cáp, tỏ tình cũng bài bản, hoàn toàn không tuỳ tiện như y. Huống chi y nhớ Chu Thiếu Xuyên từng nói đang chờ 'bạn trai' theo đuổi, theo đến khi nào hắn thấy được mới gật đầu đồng ý. Thế mà bây giờ y lại muốn nhắn tin đòi hàn gắn với người ta, quả thật là thiếu nghiêm túc.

Ngay từ thái độ đã sai be bét!

Hướng Vinh thở ra. Y đứng dậy đi loanh quanh trong phòng khách, vòng tới vòng lui hệt như con lừa nhỏ. Xem ra y phải vắt óc suy nghĩ cẩn thận, chỉ là khát vọng và nôn nóng trong lòng khó thể kìm nén. Mặt thì nóng nhưng tay chân thì lạnh, y có ảo giác như mình bé lại thành đứa trẻ ba tuổi, khăng khăng muốn nói gì đó với Chu Thiếu Xuyên trong đêm nay. Chứ không thì y điên mất!

Hướng Vinh ngồi xuống sô pha. Y hít một hơi thật sâu, bấm số Chu Thiếu Xuyên lần nữa.

Nhạc chờ vang lên vài tiếng trước khi bên kia nhấc máy. Âm thanh rất yên tĩnh, không giống đang ở tiệc tối.

"Hửm?" Giọng của Chu Thiếu Xuyên có vẻ trầm xuống.

Hướng Vinh sực nhớ, có lẽ hắn còn đang họp nên vừa vội vàng vừa ngượng ngùng nói: "Xin lỗi, làm phiền cậu rồi. Tôi nói ngắn gọn thôi, tối mai cậu rảnh không? Tôi muốn mời cậu ăn cơm."

Chu Thiếu Xuyên sững người hai giây: "Có việc à?"

"Có." Hướng Vinh đáp nhanh, "Nếu tối mai cậu bận thì ngày mốt, được không?"

Hai chữ 'được không' ở cuối như thể run lên theo tiếng thở dồn dập của ai đó, Chu Thiếu Xuyên nghe vào tai mà con tim cũng khẽ run. Từ khi gặp lại đến nay, Hướng Vinh đều làm tròn bổn phận 'gọi là tới'. Mỗi khi hắn muốn tìm y, y sẽ cố hết sức có mặt đúng giờ, nếu đến trễ còn xin lỗi hết lần này tới lần khác. Tuy không hèn mọn nhưng cũng thể hiện thái độ 'cậu cần cậu cứ lấy', chẳng qua đây là lần đầu tiên y chủ động hẹn hắn trước. Thần kinh mẫn cảm của Chu Thiếu Xuyên nhảy số liên tục, hồi lâu sau, từ tâm đến thân đều mềm mại như dải lụa hồng vắt ngang.

"Ngày mai luôn đi." Trước mặt dàn giám đốc và trưởng bộ phận trong phòng họp, Chu Thiếu Xuyên khẽ nói, "Ngày mai về tới Bắc Kinh, tôi gọi cậu."

Vậy là đồng ý rồi! Cảm giác lưng chừng biến mất ngay lập tức, Hướng Vinh trả lời "Được". Bỗng, y nhớ ra điều gì đó.

"Ngày mai tôi đến đón cậu. Nếu tiện, lát nữa cậu có thể gửi số hiệu chuyến bay cho tôi, được không?"

Lại là 'được không'. Liên tiếp gặp phải hai lần chủ động, Chu Thiếu Xuyên thật tình trở tay không kịp. Hắn miễn cưỡng đè xuống khoé môi đang cong lên, đoạn nói: "Được."

Xem ra đêm nay lại mất ngủ. Hướng Vinh ngã ra sô pha, cảm thấy mỗi tế bào đều đang gào thét trong vui sướng. Y muốn hét thật to. Y muốn nhảy dựng lên. Y muốn cho tất cả mọi người trên thế gian biết rằng y đang phấn khích đến nhường nào!

Hướng Vinh chỉ ngủ hơn ba tiếng, nhưng sáng dậy tinh thần vẫn phấn chấn như đêm trước. Y tắm rửa thay quần áo, cạo râu cẩn thận. Mọi thứ đã chuẩn bị sẵn sàng nhưng đồng hồ chỉ mới điểm mười giờ ba mươi, còn tận ba giờ nữa máy bay mới hạ cánh, làm gì gϊếŧ thời gian đây? Y phấn khích như thể được tiêm máu gà, chốc chốc thì ngồi xuống sô pha, chốc chốc thì đứng dậy vòng tới vòng lui trong phòng khách. Hơn nữa, y còn không có dự định đè xuống cảm giác sôi sục dưới đáy lòng. Bẵng đi một lúc, y mới mở điện thoại đặt nhà hàng, sẵn tiện tra trên Baidu những văn mẫu tỏ tình hot nhất mọi thời đại.

Chẳng qua lời yêu thương sến rện hay câu tỏ tình theo phong cách văn học nghệ thuật cũng không phù hợp với y và Chu Thiếu Xuyên. Hướng Vinh biết, điều mình giỏi nhất chính là thẳng thắn và chân thành. Vì thế, y quyết định bộc bạch toàn bộ nguyên nhân và tâm trạng về sự lựa chọn của mình vào năm đó. Y sẽ không bào chữa, cũng sẽ không dựa vào những điều ấy cầu xin Chu Thiếu Xuyên tha thứ. Y chỉ muốn thẳng thắn, thành khẩn về bản thân mình đã nhút nhát, lo lắng, hoảng sợ, bất lực, không có lối thoát như thế nào suốt tám năm qua. Y sẽ móc hết trái tim ốm o trầy xước của mình ra, trao nó cho Chu Thiếu Xuyên.

Tình cảm như tức nước vỡ bờ, ngay cả những việc khó chịu nhất trong quá khứ dường như cũng không còn trở ngại vào giờ phút này. Bữa trưa, y tự úp tô mì để lót bụng, sợ rằng căng da bụng trùng da mắt nên chỉ ăn cầm chừng. Ngồi thẫn thờ nhìn đồng hồ thêm mười lăm phút, y lấy chìa khoá xe xuất phát đến sân bay.

Có lẽ vì vội đi gặp người yêu nên Hướng Vinh vô tình phóng xe nhanh hơn thường ngày. Phát hiện mình đến sớm hơn dự kiến, y đành ngồi trong xe nghe radio. Đúng lúc này, điện thoại đổ chuông.

La Khánh gọi tới. Thằng bé này hay quấy rầy y vào những ngày không làm việc, cốt cho ăn uống chơi bời. Y bắt máy, vừa nghe hai câu mà hàng mày đã cau chặt.

Hoá ra dự án bảo tàng ở Thiên Tân phát sinh sự cố. Ban đầu La Khánh phụ trách đàm phán, cậu thông báo bằng miệng về những thay đổi trong bản vẽ đến người phụ trách đơn vị thi công. Ngờ đâu đối phương đột nhiên nghỉ ngang mà không bàn giao cho người mới. Bây giờ chủ đầu tư đến nghiệm thu công trình, đơn vị thi công đẩy hết trách nhiệm cho bên họ. Ba bên xích mích cãi cọ không hồi kết. Chủ đầu tư quyết định tổ chức một cuộc họp khẩn cấp vào chủ nhật để phân rõ trách nhiệm thuộc về ai.

La Khánh suýt thì bật khóc, chỉ vì bên đó mỉa mai đặt điều với công ty họ. Vốn dĩ cậu muốn đích thân đến Thiên Tân, nhưng người bên kia cho rằng chức vụ của cậu chỉ là hạng tép riu, cuối cùng còn bảo cậu gọi người có thẩm quyền đến tham dự cuộc họp.

Hướng Vinh thấy vấn đề không lớn, vẫn nằm trong phạm vi kiểm soát và giải quyết. Vì vậy trước tiên y phê bình vài câu, sau đó mới trấn an đứa nhỏ. Thấy La Khánh vẫn nói gánh vác toàn bộ trách nhiệm, hiện tại còn muốn mua vé tàu cao tốc sớm nhất chạy đến Thiên Tân, Hướng Vinh thở dài một hơi. Y biết chủ đầu tư quan tâm nhất đến việc đối sánh danh tính, chuyến đi này chỉ có thể do y đích thân tới.

Thoáng nhìn đồng hồ trên điện thoại, chuyến bay của Chu Thiếu Xuyên có lẽ đã hạ cánh. Trong lòng y rối như mớ bòng bong, sao trùng hợp vậy? Y cũng có ý định cho La Khánh đến trước, nhưng ý thức trách nhiệm bỗng nhiên trỗi dậy.

Hơn nữa, La Khánh còn là em trai của La Hạ. Từ lâu, La Hạ đã chẳng khác nào là anh hai của Hướng Vinh. Bây giờ người ta gửi gắm em trai cho y chăm sóc. Nếu sai hiển nhiên phải phê bình, nhưng có việc thì nên để y gánh.

Hướng Vinh nói lát nữa mình đi Thiên Tân rồi cúp máy. Tiếp theo y phải gọi liên tiếp mấy cuộc cho chủ đầu tư và đơn vị thi công. Đến khi điện thoại nóng ran, y mới kết thúc chuỗi cuộc gọi phiền lòng. Y lật đật mở WeChat, quả nhiên Chu Thiếu Xuyên đã gửi tin nhắn cho y từ ba phút trước.

【Tôi hạ cánh rồi. Lát nữa gặp ở đâu?】

Hướng Vinh đỡ trán, tâm trạng nôn nao đã rơi xuống đáy vực. Y nhanh chóng trả lời gặp nhau ở cổng, sau đó vội vàng xuống xe chạy đến đó. Bao nhiêu kế hoạch về cái ôm nồng nhiệt hay khoé mắt đuôi mày đượm ý cười đều tan thành mây khói, tâm trạng bây giờ của y chỉ có thể dùng một câu để diễn tả —— Ăn cơm gà gáy, cất binh nửa ngày. [1]

[1] Ăn cơm gà gáy, cất binh nửa ngày (起个大早、赶个晚集): hoặc có thể nói là "Ban ngày mải mốt đi chơi, tối lặn mặt trời đổ thóc vào xay" (thành ngữ), ý chỉ mọi thứ đã chuẩn bị từ rất sớm nhưng cuối cùng không thể phát huy hết khả năng của nó, vì vậy đã bỏ lỡ một điều gì đó mà lẽ ra sẽ có được, đồng thời còn thể hiện thái độ thất vọng vì đã vụt mất cơ hội có nó.

Cuộc sống vốn luôn đầy rẫy những điều 'bất ngờ', nhưng chẳng biết khi nào 'bất ngờ' đó đánh vào đầu mình.

Chu Thiếu Xuyên đứng ở cổng, trông thấy Hướng Vinh chạy tới bèn giơ cổ tay nhìn đồng hồ: "Đón cũng trễ, thành ý cậu nhiều thật đấy."

Hướng Vinh xin lỗi rối rít, nhanh tay nhanh chân kéo vali giúp Chu Thiếu Xuyên. Vừa đi đến bãi đỗ xe, y vừa giải thích một cách lộn xộn.

"Khoan, từ từ đã." Chu Thiếu Xuyên bắt lấy trọng điểm từ trong những lời nói không đầu không đuôi thiếu logic của Hướng Vinh, "Ý của cậu là, hẹn tôi cho đã rồi bây giờ muốn huỷ bỏ?"

Hướng Vinh không dám ngẩng đầu nhìn hắn: "... Ừm. Xin lỗi, tôi không cố ý. Tôi có việc đột xuất thật... Tôi... Xin lỗi, tôi..."

Chu Thiếu Xuyên tức giận kéo cửa xe, ngồi vào ghế lái phụ.

Hướng Vinh vội vàng ngồi vào ghế lái, quýnh quíu như gà nhảy ổ không biết làm gì tiếp theo. Y nghiêng người về phía Chu Thiếu Xuyên, muốn nói gì đó mà chẳng biết nói gì mới đúng.

"Tôi hiểu, cậu có việc thật. Không sao cả." Chu Thiếu Xuyên khẽ thở dài, giọng điệu bình tĩnh, "Vậy bây giờ nói luôn đi, cậu hẹn tôi có việc gì?"

Bây giờ? Ở bãi đỗ xe ngoài trời của sân bay... tỏ tình?!

Hướng Vinh cắn răng, trong lòng dấy lên dũng khí có chết cũng chẳng sợ!

"Tôi... Tôi muốn nói với cậu, tôi muốn theo đuổi cậu lần nữa."

"Cậu nói cái gì?" Tim Chu Thiếu Xuyên thắt lại, ánh mắt vừa hoảng vừa mừng, "Nói lại lần nữa!"

Dẫu sao cũng đã nói một lần, không có cảm giác lãng mạn thì đành chịu thôi... Hướng Vinh đánh liều, nói gằn từng tiếng: "Tôi muốn theo đuổi cậu một lần nữa. Tôi không biết cậu có sẵn lòng cho tôi cơ hội này không. Nhưng dù không cho, tôi cũng theo đuổi cậu. Cậu có thể thử, nếu vẫn không thích thì chỉ cần nói một tiếng, tôi lập tức biến mất khỏi tầm mắt cậu."

Chu Thiếu Xuyên ngỡ ngàng. Hắn sống ba chục năm mà chưa thấy lời tỏ tình nào giống văn bản thông báo như của Hướng Vinh. Hoàn toàn không hoa mỹ, hoàn toàn không ngọt ngào, ngay cả đường lui cũng chuẩn bị kỹ càng, vô cùng phù hợp với phong cách chu đáo của người nào đó. Nhưng cách dùng từ tệ kinh khủng khiếp, biến mất là cái rắm gì? Cậu chơi biết mất chơi đến nghiện luôn hả?!

"Thử cũng được." Chu Thiếu Xuyên lườm y, "Nhưng cách dùng từ của cậu sai rồi. Từ trước đến giờ, cậu chưa từng theo đuổi tôi. Ở đâu ra 'một lần nữa'?"

Hướng Vinh nín thở, đột nhiên không nói nên lời. Hình như đúng là vậy. Y nghĩ, sao mày không biết liêm sỉ còn dám nói 'một lần nữa' hả Hướng Vinh! Hồi đó Chu Thiếu Xuyên là người tỏ tình, cũng là Chu Thiếu Xuyên chủ động tặng quà. Còn mày thì sao? Ngoại trừ nấu mấy món cơm nhà không ra gì, tự tay làm chiếc nhẫn vô giá trị thì chẳng còn việc nào tử tế cả!

Y ngượng ngùng gật đầu lia lịa: "Đúng đúng đúng, tôi dùng từ sai rồi... Tôi... Tôi theo đuổi cậu. Tôi cố gắng hết sức theo đuổi cậu. Lần này tôi theo đuổi cho đến khi cậu thấy được mới thôi."

Chu Thiếu Xuyên cạn lời. Đôi khi hắn nghi ngờ tám năm sống với đất cát ở châu Phi đã tôi luyện đầu óc Hướng Vinh thành thần kinh thô như trai thẳng suốt ngày nhốt mình trong nhà. Một câu yêu thương cũng không thấy, còn nói huỵch toẹt đến nỗi khiến hắn chẳng biết phản ứng làm sao.

Vừa định chèn ép mấy câu, chợt điện thoại Hướng Vinh đổ chuông. Chu Thiếu Xuyên trơ mắt nhìn y nhấc máy, rồi lại trơ mắt nhìn y dùng một giây đồng hồ chuyển từ vẻ mặt vâng vâng dạ dạ thành vẻ nghiêm túc xử lý công việc, còn theo thói quen gác khuỷu tay lên mép cửa sổ. Chưa kể đến giọng điệu bình tĩnh thong dong, phân tích logic rành mạch của y, nào còn kiểu nói lắp và lộn xộn như ban nãy.

Thôi được rồi, dầu gì cậu ấy vốn là một kiếm khách dùng bí kíp 'giả vờ' hành tẩu giang hồ mà. Chu Thiếu Xuyên bất đắc dĩ lắc đầu, nghĩ tới Hướng Vinh vừa vượt lên bản tính nhát gan tỏ tình với mình, trong lòng không khỏi hoá thành một miếng đậu phụ Nhật mềm mại.

Đến khi Hướng Vinh cúp máy, Chu Thiếu Xuyên lấy điện thoại của y kết nối định vị trực tiếp tới điện thoại của hắn.

"??" Hướng Vinh khó hiểu nhìn hắn.

Chu Thiếu Xuyên đưa mắt nhìn ra ngoài cửa sổ: "Trời sắp mưa. Chắc mưa to, lát nữa cậu lái xe cẩn thận. Tôi kêu tài xế tới đón, cậu đi trước đi. Tới Thiên Tân thì không cần nhắn tin cho tôi liền. Tôi xem định vị là biết cậu vẫn an toàn."

Hướng Vinh mỉm cười nhìn hắn, nói lời xin lỗi thêm lần nữa. Y chờ đến khi tài xế tới, nhìn hắn rời đi rồi mới lái xe hướng về cao tốc Bắc Kinh – Thiên Tân.

Trên đường đi trời đổ mưa, hồi lâu sau cơn mưa ngày càng nặng hạt. Chu Thiếu Xuyên vốn đang nhắm mắt nghỉ ngơi ở ghế sau, nghe tiếng mưa mỗi ngày một lớn bên ngoài mà trong lòng đột nhiên bất an. Hắn nhìn chấm đỏ trên giao diện định vị, bỗng nói với tài xế: "Không về nữa, đi cao tốc Bắc Kinh – Thiên Tân."

Tầm nhìn bên ngoài cửa sổ xe càng ngày càng kém, đi hơn bốn mươi phút thì phía trước xuất hiện ùn tắc. Tài xế nhìn bản đồ điều hướng bảo rằng có tai nạn giao thông, một chiếc xe tải lớn va chạm với mấy chiếc xe con. Nghe đến bốn chữ 'tai nạn giao thông', bụng Chu Thiếu Xuyên thon thót. Không biết vì sao hắn nhớ đến ngày xảy ra tai nạn của Hướng Quốc Cường cách đây hơn mười năm trước. Nhìn giao diện định vị trên điện thoại, hắn thấy chấm đỏ đã ra khỏi đường cao tốc và rẽ vào quốc lộ.

Chu Thiếu Xuyên vội vàng kêu tài xế vượt đường khẩn cấp, cũng ra khỏi cao tốc như Hướng Vinh. Mặt đường quốc lộ gập ghềnh khó tăng tốc, chẳng mấy chốc hắn thấy chấm đỏ trên giao diện định vị ngày càng gần, chỉ còn cách một đoạn không xa ở phía trước.

Chu Thiếu Xuyên dặn dò tài xế duy trì tốc độ ổn định, còn không ngừng trấn an bản thân đừng nghĩ ngợi lung tung. Xác suất xảy ra tai nạn giao thông không cao, hơn nữa cảnh ngộ của cả nhà họ Hướng đã quá thê thảm. Ba mươi năm sống chân thành với đời của Hướng Vinh đã đủ chứng minh với trời đất y là người tốt. Ngoại trừ phụ lòng hắn mà thôi... Nhưng y có thể từ từ trả cho hắn. Ông trời sẽ không gây khó dễ với y, đúng không?

Chợt, tài xế thắng gấp. Chu Thiếu Xuyên không nhìn rõ tình hình giao thông bên ngoài, cất tiếng hỏi đã xảy ra chuyện gì.

"Có một vụ tai nạn khác, hình như là xe tải nhỏ đâm vào... Tes..."

Anh tài xế chưa nói hết câu đã thấy ông chủ tháo dây an toàn, tựa như kẻ điên lao vào cơn mưa xối xả.

Chu Thiếu Xuyên chạy một mạch trong màn mưa trắng xoá. Chiếc Tesla của ai kia xẹt qua đầu hắn, tiếp theo là hàng ngàn hàng vạn suy nghĩ loé lên —— Vì sao vừa rồi hắn không dặn Hướng Vinh đi tàu cao tốc? Vì sao hắn không nói? Vì sao hắn không khuyên?... Lòng hắn rối bời, nhưng biển số xe quen thuộc của ai kia vẫn ánh rõ ràng vào mắt hắn. May sao không phải xe tải nhỏ, mà chỉ là xe bán tải đâm vào hàng ghế sau. Nhưng cửa xe đã bẹp dúm, còn người lái thì sao....

Hướng Vinh thở phào, cảm nhận rõ chân trái dường như cạ trúng thứ gì đó. Y đang muốn cúi nhìn thử, đột nhiên cửa xe bị ai đó kéo ra. Chu Thiếu Xuyên ướt sũng người ấn mạnh đôi vai y, sức lực lớn đến nỗi như muốn khảm y vào lòng bàn tay hắn.

Ánh mắt chạm ánh mắt. Mới đây thôi ở bãi đỗ xe sân bay, một người lo lắng bất an, một người vững vàng như Thái Sơn đã hoán đổi vị trí. Chu Thiếu Xuyên nhìn sững vào Hướng Vinh. Hắn không màng đến cơn mưa đang xối xả tạt vào mặt, cũng không màng đến dáng vẻ hiện tại của mình ra sao, trong mắt hắn chỉ còn mỗi Hướng Vinh. Hắn nhìn y từ trên xuống dưới, từ trước ra sau, từ trái sang phải. Hắn cần một lời khẳng định rằng Hướng Vinh vẫn không sao. Y vẫn ở đây. Y không đi đâu cả.

Cảm giác hoảng loạn ấy quá đỗi thân thuộc, tựa như tám năm trước hắn không thể gọi điện thoại cho Hướng Vinh. Trong lòng hắn nào là khó chịu, nào là hoang mang, nào là bất an. Theo sau đó hắn vội vàng bay về Bắc Kinh, lao về 502 của hai người. Hắn đẩy cửa ra, trông thấy tất cả đồ đạc của Hướng Vinh đã biến mất. Thậm chí không nghe thấy tiếng sủa vui mừng của Bach... Từ cuộc gọi cuối cùng ở Pháp đến khi đặt chân về Bắc Kinh còn chưa đầy ba mươi sáu tiếng mà Hướng Vinh đã biến mất khỏi sinh mệnh hắn.

Y biến mất. Y không để lại bất kỳ dấu vết nào.

Y bặt tâm không một lời tạ từ.

Đôi khi choàng tỉnh giấc giữa đêm, hắn thường lạc giữa thực và mơ. Hắn tự hỏi, liệu người đó có xuất hiện thật trong đời hắn hay không. Hắn tự hỏi, liệu bốn năm quen biết, bầu bạn, và thấu hiểu có phải chỉ là giấc mộng hão huyền của hắn hay không. Hắn tự hỏi, những cái ôm tha thiết, những chiếc hôn mặn nồng và những đêm mây mưa giữa hai người có phải cũng là hắn ảo tưởng hay không...

Và bây giờ đây, hắn đang chạm đến một Hướng Vinh có nhiệt độ, có hơi thở, và có tim đập. Khuôn mặt của y cũng nguyên vẹn, không trầy xước, không máu me. Y đang ngây người nhìn hắn, trong mắt hiện lên vẻ bối rối và nghi hoặc, còn có cả cảm kích.

Chu Thiếu Xuyên kiềm xuống du͙ƈ vọиɠ muốn khảm y vào cơ thể mình. Hắn lấy lại bình tĩnh, song giọng nói đã khàn khàn: "Tôi gọi xe cấp cứu. Cậu cố nhịn một chút."

"Không cần đâu." Hướng Vinh kéo tay hắn, "Tôi không sao. Thật mà. Đầu với thân không bị gì hết, chỉ có chân trái cạ trúng chỗ nào đó. Đến bệnh viện là được rồi."

Chu Thiếu Xuyên chẳng tin tưởng mấy người không để tâm tới bản thân như y. Hắn xoa đầu Hướng Vinh, hít sâu vài lần rồi xác nhận lại lần nữa, sau cùng mới thả lỏng cơ thể vẫn căng cứng từ nãy đến giờ. Hắn gọi tài xế lái đến đây, nhẹ nhàng đỡ Hướng Vinh lên xe. Đồng thời bàn giao hiện trường tai nạn cho tài xế xử lý, còn hắn thì đích thân lái xe đưa Hướng Vinh đến bệnh viện gần nhất.

Trận mưa như trút nước rốt cuộc đã vơi bớt. Hướng Vinh nửa nằm trên ghế lái phụ, gọi điện thoại sắp xếp người khác có thẩm quyền tương đương đến Thiên Tân. Sau đó y đón lấy vài cuộc hỏi thăm thêm mấy chục phút, cuối cùng mới trả lại bầu không khí yên lặng trong xe.

Y trộm nhìn người đàn ông cao lớn đang lái xe bên cạnh. Hàng mày hắn khẽ nhíu, có lẽ do điện thoại ồn ào ảnh hưởng đến tâm trạng. Hướng Vinh chuyển điện thoại sang chế độ máy bay, toan nói thì nghe thấy Chu Thiếu Xuyên cất tiếng trước: "Cậu có biết vừa rồi tôi nghĩ gì không?"

... Cậu nghĩ nếu tôi chết thì toàn bộ lời hứa hẹn đổ sông đổ bể, kiếp này trở thành một kẻ lừa đảo danh xứng với thực, chỉ có thể dùng kiếp sau bù đắp... Hướng Vinh thấy chân trái chẳng còn đau nữa, trong đầu loé lên biết bao suy nghĩ nhưng không dám nói một chữ.

Y chỉ khẽ bảo: "Tôi không bị gì hết, thật đấy. Mai mốt đường xấu thì tôi không lái xe, tôi đi tàu cao tốc. Cậu đừng lo, tôi..."

Chu Thiếu Xuyên rẽ vào lối ra quốc lộ, đột ngột dừng lại ở bãi đất trống. Hắn xoay người, nhìn chằm chằm vào Hướng Vinh: "Nếu cậu xảy ra chuyện gì thật, ai trả tám năm cho tôi!"

Hắn gầm lên, giọng điệu bao trùm lửa giận và nỗi hận bị đè nén. Hướng Vinh ù tai, tim đau như cắt. Hồi lâu sau, y nói: "Không, tôi... không dám để mình xảy ra chuyện. Tôi nhất định bù đắp gấp đôi, gấp ba... À không, tôi nhất định bù đắp thật nhiều thật nhiều cho cậu. Nếu tôi còn thất hứa, ông trời chứ việc cho tôi chết oan uổng."

Vừa dứt lời, Chu Thiếu Xuyên đã nắm cằm y. Đôi mắt hắn như thể phun ra lửa, giữa trán hằn gân xanh. Một câu 'chết oan uổng' đánh thẳng vào tim hắn. Cảm xúc vốn đang trên đỉnh parabol lập tức hoá thành trục hoành thẳng băng —— Hướng Vinh không bao giờ chửi thề ngay cả khi cãi nhau với người khác, cũng tuyệt nhiên không bao giờ nói những lời tàn nhẫn. Thế mà bây giờ y đang dùng ba chữ 'chết oan uổng' dán lên người mình mà chẳng hề đắn đo!

Nó chứng minh gì? Nó chứng minh y thật lòng không biết làm thế nào bảo đảm với hắn.

Chu Thiếu Xuyên chậm rãi buông ra. Hai người thở hổn hển nhìn nhau, trong mắt ánh lên câu xin lỗi.

Bẵng đi một lúc, Chu Thiếu Xuyên khẽ lắc đầu: "Tôi không muốn cậu bù đắp, giữa hai mình cũng không có chữ 'nợ' nào cả."

Hắn nhìn thật sâu vào Hướng Vinh: "Tôi chỉ muốn cậu yêu tôi."

"Tôi biết, tôi biết." Hướng Vinh lẩm bẩm. Y giật mình nhìn sững vào Chu Thiếu Xuyên như thể mới hiểu ra lời hắn nói, đôi môi bất giác run lên, "Tôi... Tôi vẫn luôn yêu cậu."

"Tôi cũng biết." Chu Thiếu Xuyên thở ra, đoạn khẽ cười, "Nếu cậu không yêu tôi, năm đó cậu đã ở lại. Cậu sợ liên luỵ tôi, đến lúc đó mối quan hệ của hai mình ngày càng mâu thuẫn. Tình cảm đi kèm với cảm xúc tiêu cực, ý cậu là vậy đúng không?"

Hướng Vinh kinh ngạc. Nhưng rồi y hiểu Chu Thiếu Xuyên đã biết tất cả, thành thử hắn mới luôn chân thành đối xử tốt với y... Hướng Vinh gật đầu, rồi lại lắc đầu: "Đúng, nhưng chưa đủ. Năm đó tôi không giải quyết hết áp lực, cũng không cho cậu được gì tốt đẹp. Tôi không còn niềm tin vào tương lai. Mọi chuyện đồng loạt ập đến làm tôi chỉ muốn trốn. Tôi không đủ sức duy trì một mối quan hệ nào nữa. Nói thẳng ra là do tôi hèn nhát, thiếu can đảm."

Chu Thiếu Xuyên lắc đầu: "Tôi không phải cậu. Dù tôi đã cố gắng hết sức đặt mình vào hoàn cảnh cậu để suy nghĩ cũng không hiểu hết tâm trạng cậu vào lúc đó. Nhưng chưa bao giờ tôi thấy cậu hèn nhát. Trái lại tôi luôn cho rằng bản thân mình có thể bảo vệ cậu, nhưng thực tế thì không phải."

Dừng một chút, hắn nói tiếp: "Vinh à. Thật ra tôi từng nghĩ, nếu năm đó hai mình không tách ra có lẽ kết quả cũng chưa chắc tốt đẹp. Nhưng bây giờ thì khác, chướng ngại đã mất hết rồi. Hai mình gặp lại nhau vào tám năm sau có khi mới là đúng người đúng thời điểm. Tôi không xem nó lãng phí thời gian, chỉ là quá trình chia tay bất ngờ lắm."

"Tôi xin lỗi." Hướng Vinh áy náy, nắm lấy bàn tay Chu Thiếu Xuyên, "Tôi thật lòng xin lỗi cậu. Tôi..."

"Đừng nói bù đắp." Chu Thiếu Xuyên nhìn y, mỉm cười, "Dù sao cậu cũng biết nên làm gì mà."

Biết! Tôi biết chứ, nhưng cảm thấy khó tin. Hướng Vinh hỏi ra nghi ngờ đã giấu kín trong lòng bấy lâu: "Vì sao cậu vẫn còn sẵn lòng chấp nhận tôi?"

Chu Thiếu Xuyên nhìn giọt mưa chảy dọc trên cửa sổ, dòng suy nghĩ bỗng trôi về một đêm mây đen ở rất nhiều năm về trước. Đó là khi hắn lạc vào dòng xe cộ hối hả, lạc trong biển người mênh mông không lối ra. Thế nhưng, vẫn có một người đội mưa chờ hắn nơi ven đường. Đến khi gặp nhau, người đó không buông lời sắc mỏng, thậm chí còn nhìn hắn bằng ánh mắt lo lắng yêu thương.

"Đáng lẽ tôi không muốn đợi. Nhưng mỗi lần định từ bỏ, tôi sẽ nghĩ tới cậu tốt như thế nào. Hơn nữa tôi nhớ, có người nói bản thân mình là người kiên nhẫn đến phút cuối. Tôi muốn kiểm chứng xem, rốt cuộc người đó có làm được hay không."

Kiên nhẫn đến phút cuối, hoá ra hắn vẫn nhớ. Nhưng bây giờ ngẫm lại, chẳng khác nào tự vả mặt mình. Hướng Vinh xấu hổ: "Cái đó chắc khó kiểm chứng, phải đến ngày vào quan tài mới kiểm chứng được."

"Vậy thì chờ thôi." Chu Thiếu Xuyên nhún vai, "Tôi đợi được tới ngày đó mà."

Vì dẫu sao tôi cũng muốn sống với cậu đến trọn đời... Lời nói dang dở nhưng chứa đựng câu tỏ tình ngọt ngào nhất. Hướng Vinh hiểu, lại cố tình muốn chọc cười vào lúc này: "Nghe thấy ghê quá. Ánh mắt giọng điệu của cậu giống như muốn tận mắt thấy tôi chết á."

Vừa cho chút yêu thương đã lên mặt rồi! Lời ngọt ngào thì không chịu nói, mấy lời vớ va vớ vẩn thì giỏi lắm! Kiểu người như cậu là biết thiếu gì không? Thiếu dạy dỗ đó! Chu Thiếu Xuyên nắm cằm Hướng Vinh, đặt lên môi y một nụ hôn mãnh liệt.

Hôn cũng hôn rồi, Chu Thiếu Xuyên vẫn tìm về lý trí đưa y đến bệnh viện gần nhất. Vết thương của Hướng Vinh không ảnh hưởng đến xương cốt, nghỉ dưỡng một thời gian sẽ khoẻ lại. Nhưng Chu Thiếu Xuyên không an tâm, vừa trở về Bắc Kinh đã đưa Hướng Vinh nhập viện. Hướng Vinh trở thành 'người tàn tật' lần nữa. Giống như khoảng thời gian bị thương năm đó, bạn bè đồng nghiệp đến thăm bệnh, còn Chu Thiếu Xuyên vẫn là người túc trực bên y mỗi đêm. Có người cười, có người trêu, có người thổn thức, nhưng dần dà mọi người cũng quen.

Nửa tháng sau khi Hướng Vinh hoàn toàn hồi phục, điện thoại của Chu Thiếu Xuyên đột nhiên không gọi được trong ngày y xuất viện. Hướng Vinh tưởng hắn có cuộc họp quan trọng bèn tự bắt taxi về nhà. Ngờ đâu đến chín giờ tối, y vẫn không thấy bóng dáng Chu Thiếu Xuyên.

Hướng Vinh đành gọi cho cô Từ, ai dè nhận được thông tin Tổng giám đốc Chu nghỉ phép mười ngày. Cô không biết ông chủ đã đi đâu vì Chu Thiếu Xuyên tự đặt vé máy bay.

Hướng Vinh hoảng hốt. Trước tiên, y lên mạng xem thử có tin tức nào liên quan đến bố Chu và bà Địch không, sau đó mới định kiểm tra tung tích của Chu Thiếu Xuyên bằng số hộ chiếu. Chợt, một tin nhắn WeChat hiện lên trên màn hình điện thoại.

【Đi được rồi. Cậu có thể thực hiện lời hứa theo đuổi tôi rồi đó.】

【??】Hướng Vinh không hiểu ý hắn, y gửi lại hai dấu chấm hỏi.

【Cậu hứa theo đuổi tôi mà. Ban đầu chân đau không thể theo thì thôi không tính, bây giờ khoẻ rồi thì theo nhanh lên.】

"Cậu ở đâu đó?" Hướng Vinh gửi hẳn tin nhắn âm thanh.

Chu Thiếu Xuyên: "Không ở Bắc Kinh, ở nơi tôi đã từng đến. Nếu cậu tìm được chứng tỏ hai mình có duyên phận. Nếu tìm không ra, chứng tỏ hai mình có duyên không phận."

Nói xong lại tắt máy.

Hướng Vinh đứng như trời trồng trong phòng khách, tự hỏi chuyện quái gì đang diễn ra? Tại sao cái tốt không học, cái xấu lại học? Sao học cái thói không từ mà biệt của mình chứ?!

Hắn còn nói cái gì mà đã từng đến... Hướng Vinh đập điện thoại vào trán mấy phát. Chu Thiếu Xuyên đã đi gần hết Trung Quốc để tìm y. Có rất nhiều nơi hắn đã đến, y biết tìm hắn ở đâu đây?

Trong mười ngày không tìm thấy, Thiếu gia định chơi trò mất tích giống y luôn hả?

Sợ cả đời dài quá đâm ra chán nên tạo điểm nhấn hả...

Hướng Vinh giở bản đồ ra, có lẽ nên xuất phát từ Quảng Đông rồi tới Thượng Hải... Khoan đã, phạm vi quá lớn, Chu Thiếu Xuyên giăng lưới khắp thiên hạ là chuyện không thể. Hơn nữa, những nơi này đều để lại kỷ niệm không đẹp đối với cậu ấy. Vậy thì tại sao phải trở về chốn cũ để khơi gợi tâm trạng đau buồn năm xưa?

Thế... kỷ niệm đẹp nằm ở đâu?

Bỗng, ánh mắt y rơi vào hai chữ Hàng Châu cách Thượng Hải không xa. Y từng dạo Tây Hồ với Thiếu gia. Hai người còn cãi nhau một trận. Thiếu gia ngang nhiên bỏ đi, cuối cùng hẹn y cosplay gặp gỡ Đoạn Kiều.

"Cầu nào chẳng có hai đầu, có thể hai mình mỗi người một đầu, hoặc cũng có thể ở giữa cầu. Sớm muộn gì cũng sẽ gặp nhau, trừ phi hai mình không có duyên phận."

Dường như ở nhiều năm về trước, Chu Thiếu Xuyên đã nói như thế. Hướng Vinh đứng phắt dậy, cầm lấy điện thoại đặt vé máy bay chuyến sớm nhất đến Hàng Châu.

Đầu xuân tháng ba, khách du lịch quanh Tây Hồ vẫn đông như mắc cửi. Lần cuối cùng y tới đây đã là chuyện mười năm về trước. Hướng Vinh không có ý định ngắm cảnh, chỉ sợ người người chen chúc che khuất tầm nhìn. May sao Chu Thiếu Xuyên cao tận mét chín, đứng ở dòng người chắc chắn nổi bần bật. Y vòng tới vòng lui cả cây cầu những hai lần, gặp phải gian chụp ảnh tận bốn lần. Ban đầu chị chủ còn hò hét mời chào, đến lần cuối cùng y đi ngang qua đã chẳng buồn liếc mắt lấy một cái.

Gió xuân hãy còn se lạnh mà vầng trán Hướng Vinh đã ướt mồ hôi. Y muốn gọi điện thoại, nhưng hiểu rằng Chu Thiếu Xuyên đang tìm kiếm một lần gặp gỡ lãng mạn. Y hiển nhiên không nên phá huỷ cảm giác mà hắn chờ mong. Thấy phía trước có quầy bán kem, y bước tới mua một que vị chocolate. Hướng Vinh vừa cắn một miếng thì phát hiện có người đặt tay lên vai mình.

Y quay đầu, đúng lúc chạm phải đôi mắt cười trong veo của Chu Thiếu Xuyên.

"Cậu theo đuổi tôi vậy đó hả?" Chu Thiếu Xuyên mỉm cười hỏi y, "Vừa ăn vừa uống, chờ tôi tự tới?"

Hướng Vinh nuốt miếng kem chocolate trong miệng, vươn tay lau mồ hôi trên trán khoe với Chu Thiếu Xuyên: "Oan quá oan quá! Tôi chạy tới chạy lui hai lần, mới vừa cắn một miếng..."

"Ngon không?" Chu Thiếu Xuyên nghiêng đầu nhìn y, hỏi.

"Cũng được. Vị chocolate, cậu ăn thử đi." Hướng Vinh đưa que kem cho hắn. Bỗng vòng eo y bị siết chặt, cổ tay đang cầm que kem cũng bị nắm lấy. Chu Thiếu Xuyên nhẹ nhàng hôn lên môi y. Vị chocolate ngọt ngào xen lẫn đăng đắng tan chảy giữa chiếc hôn nồng ấm, sau cùng chúng phủ lên con tim hai người muôn vàn sắc màu.

Có ngọt có đắng, lần này tôi đã có thể động cam cộng khổ với cậu rồi.

./.

CHÍNH VĂN HOÀN

Q: Hi, cảm ơn các bạn đã đi cùng mình gần 350,000 chữ (còn 10,000 chữ phiên ngoại nữa), thật ra khá dài nhỉ ha ha... Awn, dù sao chương trước mình đã nói nhiều rồi, chủ yếu ở đây chỉ cảm ơn các bạn đã đọc đến những dòng cuối cùng về chuyện tình của Vinh và Xuyên, cũng như cảm ơn các bạn đã đi (cùng mình) trên chặng đường trưởng thành từ năm 18 tuổi đến 30 tuổi của hai người.

Không biết nói gì hơn, mình cảm ơn rất nhiều ạ!

Nhấn Mở Bình Luận