Lọc Truyện
“Chuyện tôi bảo cậu đã làm đến đâu rồi?”

“Vẫn chưa…”

Nhiếp Chính nhìn John vẻ mặt né tránh.

“Chỉ có chuyện cỏn con thế mà cậu làm mấy tháng rồi vẫn chưa xong?”

Hắn nhíu chặt mày nhìn sang.

Cậu ta cúi đầu, không nhiều lời sẽ không có chuyện gì xảy ra.

Cuối cùng John đút tay vào túi quần đi ra xe.

Xe chở hai người họ ra đến đường lớn, đột nhiên tài xế hô:

“Ngài John, mất phanh.”

“Cái gì?”

Hắn hít sâu một hơi tức giận.

Rầm.

Xe đột nhiên bị một vật thể lớn đụng mạnh vào khiến John giật ngược về phía trước, đầu đập mạnh vào ghế, đau đến mức rít lên một hơi.

“Lại chuyện gì nữa?”

“Chiếc xe kia không biết vì sao cứ điên cuồng đâm vào xe của chúng ta.”

Nhìn ra ngoài cửa sổ, quả thật có một chiếc xe đang chạy sát về phía bọn họ.

“Này, muốn gì?”

Nhiếp Chính hạ cửa kính xe xuống, quát.

Rầm.

Người ở xe bên kia.

“Mau dừng xe lại, có biết tôi là ai không hả? Tôi là Lệ phu nhân, ông dám động đến tôi, Lệ Chấn Hùng sẽ không tha cho ông.”

Tô Nhung liên tục quát, dọa tên tài xế xe cứ điên cuồng đánh tay lái đâm vào chiếc xe bên cạnh.

Tài xế lái xe không thèm trả lời ả, tay vẫn cứ thản nhiên xoay vô lăng theo ý mình.

Chợt ả nhìn thấy Nhiếp Chính hạ cửa kính xe xuống, biết được người bên kia xe là ai liền muốn dồn hết sức hét lớn để cậu ta có thể nghe được.

“Ngài…”

Rầm.

Lời còn chưa kịp ra khỏi miệng đã bị chặn lại, đầu ả đập mạnh vào thành ghế suýt thì bất tỉnh nhân sự…

“Bọn người kia chắc chắn là nhằm vào chúng ta. Ngài John, phải mau thoát ra khỏi đây. Nếu không, với tình huống hiện tại sẽ rất nguy hiểm.”

Nhiếp Chính sau một hồi chờ đợi cũng không thấy phía bên kia phản hồi liền đóng cửa kính xoay sang nói với John.

Quả thật là vậy, chiếc xe đang chở hắn đã mất phanh một đoạn dài rồi. Cũng may là hôm nay trên đường đột nhiên vắng xe, nếu không bọn họ đã sớm tiêu tùng cùng chiếc xe quái gở này.

Khoan đã, là “đột nhiên” thật sao? Đúng lúc xe hắn mất phanh thì chiếc xe kia lao như điên đến, liên tục đập mạnh vào xe hắn. Chắc chắn là đã có người giở trò.

Là ai? Lệ Thành sao?

“Không kịp nữa rồi, ngài John. Mau nhảy ra ngoài thôi.”

Nhiếp Chính thấy tình hình sắp không ổn, nếu chiếc xe kia cứ đập mạnh vào xe của họ như vậy thì nhất định sẽ bị nổ.

Cậu ta lôi John tung cửa cùng nhảy ra ngoài, cũng may là chiếc xe không chạy quá nhanh. Thả người xuống, cả hai lăn vài vòng sang làn đường bên kia.

Nói thì là nói vậy, nhưng da thịt chịu một lực ma sát lớn trên nền đất tráng nhựa làm sao chịu nổi, khó có thể đứng dậy trong chốc lát.

Bíp…

John còn đang nằm nghỉ mệt trên đất thì nghe thấy tiếng xe bóp còi inh ỏi, vừa ngước đầu lên. Đồng tử chợt giãn ra, chiếc xe bán tải chạy với vận tốc rất nhanh về phía hắn. Sống lưng lạnh toát, cứng đờ chậm chạp không thể cử động.

“Ngài John…”

Khi chiếc xe kia lao như bay đến chỗ hắn cách chừng một mét thì bên tai vang lên tiếng gọi quen thuộc, thân thể bị ai đó ôm chặt lăn vài vòng vào lề đường.

“Anh có sao không?”

Cậu ta đau đớn buông hắn ra, môi khô nứt nẻ hỏi.

Hắn lúc này chỉ biết lắc đầu mà không nói một lời.

“Thật là, chẳng vui chút nào.”

Ở một chiếc xe khác đằng xa quan sát thấy John chẳng có tí động thái nào liền chậc lưỡi, lắc đầu tỏ ra nhàm chán.

“Không biết hắn có cảm thấy khung cảnh này quen thuộc không nhỉ?”

Khương Nhiễm nhếch môi nhìn sang người đàn ông bên cạnh.

Lệ Thành híp mắt nhìn đám người trước mắt. Chính cái đám không ra gì này bảy năm trước đã cho người ép xe, bắt cóc cô. Dù là đã nằm trong kế hoạch của bọn họ, nhưng nếu như cô có mệnh hệ gì anh nhất định phải trả lại cho chúng gấp bội.

“Lão đại, còn Tô Nhung thì thế nào?”

Triệu Chí Viễn nhìn vẻ mặt đáng sợ của anh trong gương chiếu hậu không dám tự ý hành động nữa.

“Đương nhiên là làm theo kế hoạch rồi.”

Cô hất mặt nói với cậu ta.

Rồi như nhận ra chuyện gì đó liền quay sang nhìn anh, chớp mắt:.

Truyện đề cử: Đêm Nay Mạc Gia Chủ Lại Đến

“Anh không phải là muốn tên kia cứ lái xe như thế tiếp nhé. Chết người rồi lấy ai mà dùng nữa?”

“Biết rồi.”

Anh hừ lạnh tựa người ra sau ghế nhắm mắt, không thèm quan tâm nữa.

Triệu Chí Viễn ngồi ghế lái thầm thở phào nhẹ nhõm, cũng may là chị dâu nhà mình hiểu rất rõ tính khí “cắn mãi không buông” của lão đại, mà đi theo ngăn cản. Nếu không Tô Nhung kia, dù có sống cũng không dùng được nữa.

“Được rồi.”

Cậu ta nhanh chóng lấy điện thoại ra liên lạc với một người đàn ông, chỉ nói vỏn vẹn hai chữ, liền ngắt máy rồi khởi động xe, xoay vô lăng đưa cả hai người rời khỏi hiện trường.

Nhấn Mở Bình Luận