Lọc Truyện

Mỗi Lần Quay Đầu Đều Nhìn Thấy Tình Địch Đang Cười

Tác giả: Mặc Phong Thần

Editor: Chymteo



Lâm Nhuyễn cảm thấy mình điên rồi mới có thể chọn ở bên Lâm Diệu.

Cậu hung hăng ném trang phục hầu gái xuống đất, Lâm Nhuyễn quay đầu lại nhìn chằm chằm Lâm Diệu đang đi vào, “Đồ này từ đâu ra, anh ném lên giường làm gì!”

Lâm Diệu liếc mắt nhìn bộ quần áo, vô tội tiến lên ôm lấy eo Lâm Nhuyễn nhẹ giọng dỗ dành, “Ngoan, mặc cho tôi nhìn xem.”

“Anh nằm mơ đi.” Lâm Nhuyễn buồn bực đẩy tay của Lâm Diệu, “Lần trước là vì muốn anh thả lỏng cảnh giác nên mới mặc, sẽ không có lần thứ hai.”

“Nhưng trước đó em đã hứa với tôi chỉ cần tôi nấu ăn, em nguyện ý mặc đồ hầu gái đến nhà hàng chơi với tôi, những dữ liệu mà em đã cướp trước đó tôi cũng cho em xem như sính lễ. Bây giờ, chỉ có nguyện vọng nhỏ này em cũng không thể thỏa mãn tôi sao.” Lâm Diệu dùng môi cọ nhẹ vành tai của Lâm Nhuyễn, giọng nói hạ thấp cố ý lộ ra một chút ý tứ đáng thương, khiến Lâm Nhuyễn rối rắm không thôi.

Mặc hay không mặc, hiện tại cậu không cần phải hoàn thành nhiệm vụ, nhưng nếu không mặc… Lâm Diệu có vẻ rất thất vọng.

“Nếu em mặc vào, tôi sẽ không lấy danh nghĩa chuyển phát nhanh bắt em làm việc đó với tôi trong văn phòng nữa.”

Lâm Nhuyễn nhìn chằm chằm bộ quần áo trên mặt đất, khẽ cắn môi đồng ý.

“Tôi có thể mặc nó, nhưng tôi chỉ mặc nó trong hệ thống trò chơi, chỉ một lần duy nhất!”

Nghe thấy những lời này, ác ma trong lòng Lâm Diệu khẽ cười, nhìn chằm chằm vào con mồi đang tiếp cận mình, háo sắc động dục.

“Bắt đầu trò chơi.”

[Trò chơi đang khởi động.]

Sau khi nghe được âm thanh quen thuộc của hệ thống, Lâm Nhuyễn mất ý thức, mềm mại ngã xuống trong lòng Lâm Diệu.

……….

Khi cậu tỉnh táo trở lại, khung cảnh trước mắt cậu đã trở thành nhà hàng cao cấp ở tầng dưới của công ty họ. Thời gian là buổi trưa, rất ít người trong nhà hàng, phần lớn người phục vụ đều tập trung ở quầy bar trò chuyện, cũng không có nhiều người chú ý đến họ.

“… Tại sao vừa rồi tôi đột nhiên ngất xỉu? Còn có, tại sao lại tới đây?” Lâm Nhuyễn cau mày nhìn trang phục hầu gái màu hồng nhạt. Cậu có cảm giác trong lúc cậu ngủ đã xảy ra nhiều chuyện, ngay cả quần áo cũng thay.

Lâm Diệu giả vờ lơ đãng nhìn xung quanh, sau khi xác nhận lại không có ai, cánh tay ôm Lâm Nhuyễn bắt đầu di chuyển chậm rãi, trả lời câu hỏi, “Bởi vì quyền truy cập của tôi vào hệ thống liên quan đến cơ mật, vì vậy tôi chỉ có thể đợi khi em ngủ say mới dẫn em vào. Về lý do tại sao chọn nơi này… tôi nghĩ em sẽ cảm thấy an toàn ở một nơi quen thuộc. Ở đây cũng không tệ, vị trí của chúng ta là góc chết. Trừ khi đến gần bằng không những người bên ngoài sẽ không thể nhìn thấy rõ chúng ta đang làm gì, cách đó không xa có một nhà vệ sinh. Nếu muốn làm, có thể trực tiếp đi vào.” Dứt lời, Lâm Diệu khẽ thổi khí bên tai Lâm Nhuyễn, lúc Lâm Nhuyễn theo phản xạ co rúm người lại, cứng rắn ôm người ngồi lên đùi hắn.

“Anh muốn làm gì!” Lâm Nhuyễn sửng sốt, ngồi quay lưng về phía Lâm Diệu luôn khiến cậu cảm thấy bất an.

Lâm Diệu không có ý tốt cởi cúc áo trước ngực Lâm Nhuyễn, tay còn lại từ bên dưới thò vào trong váy, “Tôi muốn làm gì em còn không biết sao? Em cho là tôi dẫn em đến đây chỉ đơn thuần là ăn tối thôi đó ư.”

“Chiếc váy này là tôi tìm người đặt làm riêng, không chỉ có váy mà ngay cả quần lót cũng vậy… Em biết không, chúng đều có một đặc điểm.” Nói tới đây, Lâm Diệu thấp giọng cười một tiếng, dùng tay phải mạnh mẽ xé rách quần lót ren mềm mại.

Sắc mặt Lâm Nhuyễn lập tức tái xanh, lập tức lấy tay che hạ thể lạnh lẽo của mình, nhưng bị lời nói của Lâm Diệu ngăn lại.

“Hiện tại chúng ta đang ở trong hệ thống. Em có che hay không thì có gì khác biệt? Dù sao cũng chỉ có mình tôi xem.”

Sự thật này khiến Lâm Nhuyễn do dự, cảm nhận được nhiệt độ phía dưới thân, cậu cảm thấy xấu hổ. Nằm gục trên bàn, vùi đầu vào trong khuỷu tay giả làm đà điểu, không muốn nhìn thấy hiện trạng tàn khốc.

Chỉ cần Lâm Diệu chơi đủ là được rồi.

Lần sau sẽ không bao giờ đồng ý làm điều này nữa!

Mặc kệ hành vi như vậy, khiến cho chiếc váy ngắn cũn cỡn của Lâm Nhuyễn bị kéo đến tận gốc đùi, cúc áo trên người cậu đang mặc chỉnh tề đều bị cởi ra, một đôi tay tà ác không ngừng xâm nhập vào cơ thể cậu, tham lam trêu chọc.

“Em có biết không, lúc này trông em thật sự rất dâm đãng.”

“Câm miệng.” Lâm Nhuyễn run nhẹ, kiềm chế tiếng rên rỉ sắp thốt ra, lúc Lâm Diệu đưa tay vuốt ve gậy th*t phía dưới, cậu thẹn thùng quay đầu trừng mắt nhìn đối phương nói: “Tối nay, tối nay trở về tôi sẽ cho anh biết tay.”

Nhưng cậu lại không biết vàng mắt ửng đỏ cùng tia nước lấp lánh hoàn toàn không có lực sát thương nào, chỉ khiến Lâm Diệu càng muốn bắt nạt cậu nhiều hơn thôi, mà Lâm Diệu cũng thực sự làm vậy.

Lâm Diệu kéo Lâm Nhuyễn đang nằm bò dậy, kéo vào trong lòng mình, để lộ ra sự thật mà đối phương luôn muốn che giấu. Nếu bây giờ có người đi tới sẽ nhìn thấy váy ngắn của Lâm Nhuyễn đã bị kéo lên tới bên hông, ngoại trừ lớp ren trắng, tất chân và quần lót treo hờ trên đùi, bên dưới thân không mặc gì cả, mà áo ở phần trên cơ thể cũng được mở rộng, lộ ra bờ vai mềm mại và hạt đậu hồng tròn trịa trước ngực, thậm chí trên đó còn chi chít những dấu hôn lớn nhỏ, dáng vẻ giống như bị người chà đạp.

“Thế nào, có muốn để người ta đến xem bây giờ em trông như thế nào không, em đang dạng chân quần áo không chỉnh tề ngồi trên người đàn ông khác.”

“Buông, buông…” Lâm Nhuyễn nhìn chằm chằm vào lối vào của quán cà phê, mồ hôi lạnh bắt đầu chảy xuống, tựa như một giây tiếp theo thực sự sẽ có người mở cửa nhìn thấy cậu.

Nếu bây giờ ở trong hệ thống, với quyền hạn của Lâm Diệu, muốn tìm được người tới cũng không phải không có khả năng.

“Em nói xem, người nhìn thấy em sẽ cương cứng sau đó xông tới, dùng tay bẩn thỉu chạm vào người em, sau đó…”

“Buông tôi ra!” Lâm Nhuyễn dùng sức đẩy tay Lâm Diệu ra, quần áo xộc xệch nghiêng ngả muốn chạy đi, nhưng lại bị Lâm Diệu đã chuẩn bị từ sớm kéo vào nhà vệ sinh bên cạnh, đóng cửa lại, khóa cửa.

Tính toán của Lâm Diệu rất tốt, lợi dụng lúc Lâm Nhuyễn hoảng sợ tấn công đoạt đất, sau đó bắt đầu nhấm nháp trái chín, nhưng lúc hắn đang khóa cửa, lại bị một sức mạnh quăng vào tường.

Trải nghiệm này sợ là kích thích rất lớn đến Lâm Nhuyễn, chỉ thấy cậu dùng tay ngăn chặn Lâm Diệu rồi kéo quần đối phương xuống, sau đó rút cây gậy của mình ra đâm vào cửa sau Lâm Diệu, điên cuồng thọc vào rút ra, hoàn toàn không để ý đến khuôn mặt Lâm Diệu đã tái mét.

Lần làm tình này không có quá nhiều dịu dàng, chỉ có bạo lực nguyên thủy nhất.

Trong không gian nhỏ tiếng thở dốc, tiếng nước, tiếng va chạm vang lên không ngừng.

Lâm Diệu bất đắc dĩ cười khổ, biết lần này mình chọc cho Lâm Nhuyễn nóng nảy, điều duy nhất hắn có thể làm là tiếp tục thả lỏng lỗ sau, để lúc Lâm Nhuyễn làm không quá vất vả.

Khóe mắt nhìn lướt qua thấy Lâm Nhuyễn trong trang phục hầu gái đang thở hổn hển nhìn mình, Lâm Diệu cảm thấy bụng dưới bắt đầu nóng lên.

Quả nhiên hắn vẫn rất muốn đè Lâm Nhuyễn xuống dưới thân mình làm thật tàn nhẫn. Dáng vẻ quyến rũ người như vậy mà làm công thật tiếc!

…………..

Cả hai làm xong nghỉ ngơi, kèm theo tiếng xả nước, cửa nhà vệ sinh mở ra, một bóng người mảnh khảnh bước ra.

Lâm Nhuyễn vừa đi vừa xắn tay áo dài, quần áo quá rộng, hiển nhiên bộ quần áo không thuộc về mình khiến cậu lúc này có chút bất mãn, nhưng kêu cậu mặc lại quần áo nữ thì không có khả năng.

Vốn dĩ muốn tìm cho Lâm Diệu một bộ quần áo, nhưng khi Lâm Nhuyễn đi ngang qua một cái bàn, cậu phát hiện người ngồi ở đó đang giơ thực đơn lên che kín mặt, giống như sợ Lâm Nhuyễn nhìn thấy mình.

Đột nhiên, Lâm Nhuyễn im lặng, bởi vì phát hiện cúc áo trên cổ tay áo của đối phương rất quen thuộc, cậu còn nhớ Hàn Nghị đã từng cầm cúc áo khoe ở trước mặt cậu nói cái này được thiết kế đặc biệt ở nước ngoài, trên thế giới cũng chỉ có một cái.

Ở trong hệ thống có thể xây dựng ra một người chân thật đến như vậy sao?

……….

Lâm Nhuyễn quay đầu trở lại, vẻ mặt không rõ mở cửa phòng nhà vệ sinh, khi nhìn thấy Lâm Diệu huýt sáo với mình, mặt mày cậu u ám hỏi: “Đây không phải là thế giới trò chơi đúng không.”

Lâm Diệu liếm khóe miệng, “Em nói xem?”

TOÀN VĂN HOÀN
Nhấn Mở Bình Luận